Tuesday, November 29, 2011

TÌNH SƯƠNG KHÓI


Vướng giăng hồi ức trong tim,
Đêm về thao thức, lần tìm trong mơ.
Trở trăn bằng những vần thơ,
Trải ra để ngẫm ngu ngơ hôm nào!
Mùa Thu mưa đổ rạt rào,
Hàng cây run rẩy nghẹn ngào lệ rưng .
Từ đâu mây xám bỗng dưng,
Kéo nhau đến tụ không trung vũ vần.

Chùm bong bóng vỡ ngại ngần
Ướt lá Thu nhỏ mấy lần định bay .
Mưa làm Thu lướt khướt say,
Xám khung trời rộng bóng mây dật dờ.
Thăm thẳm mãi chốn xa mờ,
Mưa đan giăng mắc hững hờ che ngang.
Núi sông dàn trải thênh thang,
Biển xa rộn sóng mênh mang tiếng gào.
Rủ nhau hát khúc rì rào ,
Len trong tiếng gió thì thào rung cây.
Trong màn nước đục chiều nay,
Mang bao nhiêu kỷ niệm quay ngược tìm.
Một trời thương nhớ ẩn chìm,

Chiều mưa Thu lại im lìm vươn vai .
Tình trong sương khói trên ngai,
Vẫn hoài lồng lộng đùa dai kẻ khờ !

Thu T.

Sunday, November 20, 2011

TIẾC THU


Nắng vàng vương vấn trên ngọn cây ,
Vun vút lướt qua gió cuối ngày.
Từng đám mơ hồ sương lam mỏng ,  
Lùa làn mây xám lạc hướng bay.…

Vẫn biết thời gian chẳng đợi chờ
Ta về kiểm lại những  giấc mơ.
Ở trong tiềm thức màu nhạt khói,
Còn lại những gì , quên hay chưa ?

Đếm lại từng bài thơ dở dang,
Ý, câu chưa dứt, lại sang trang .
Hồn thơ chừng vẫn còn lai láng,
Bỗng ngắt nửa chừng, đứt đoạn ngang…

Nghẹn ngào muốn níu lại thời gian,
Chút hương Thu đọng, chút hơi tàn .
Chút ngây ngất của chiều nhung nhớ,
Để tháng ngày trôi bớt ngỡ ngàng .

Heo may lại đến báo trời Đông,
Gió rít bên hiên, gió trong lòng !
Lá vàng xào xạc xoay muôn hướng,
Ta tiếc Thu tàn, Thu biết không?

Thu T.

Saturday, November 19, 2011

CẢM THU

 
(Bài họa)
 
Trời Thu lành lạnh ánh trong veo,
Thấp thoáng đàn chim bé tí teo.
Cây thắm lung linh vàng nắng đọng,
Núi xanh mờ ảo xám mây, vèo !
Từng không rộn rã gió vi vút,
Góc phố âm thầm, ngõ vắng teo.
Lữ khách đôi giây lòng trắc ẩn ,
Lặng trông lá úa rụng, thân bèo !
 
Thu T.
 
Thu  Điếu
(Của Tam Nguyên Yên Đỗ)
            Nguyễn Khuyến

Ao thu lạnh lẽo nước trong veo  
Một chiếc thuyền câu bé tẻo teo
Sóng nước theo làn hơi gợn tí
Lá vàng trước gió khẽ đưa vèo
Từng mây lơ lửng trời xanh ngắt
Ngõ trúc quanh co khách vắng teo
Mỏi gối ôm cần lâu chẳng được
Cá đâu đớp động dưới chân bèo .

Wednesday, November 16, 2011

LẠC LỐI

         
Từng cơn gió cuốn ,
Lá rơi từng cơn .
Hàng cây nghiêng ngả,
Bóng soi chập chờn …

Màu mây sương khói,
Chơi vơi bập bềnh.
Tràn trên muôn lối,
Ngõ về mông mênh.

Chiều đi chầm chậm,
Êm trôi ngập ngừng.
Trên ngàn hoa thắm,
Nắng nhoà rưng rưng .

Chim muông vui hót  ,
Trên cành rung rinh.
Ngọn cao chót vót,
Cánh bay chao mình.

Lối đi ngập xác
Lá khô xạc xào.
Bướm xinh ngơ ngác,
Gọi đàn lao xao…

Lòng như xao xuyến,
Muốn hòa câu ca.
Tình đâu chợt đến,
Giữa trời bao la…

Thu T.


Monday, November 14, 2011

Thơ: Thu Tâm. Nhạc: Cẫm Hà

Thơ: Thu Tâm. Nhạc: Cẫm Hà
Composed and presented by Cẫm Hà.
Cẫm Hà đã phổ nhiều thơ của thi sĩ Thu Tâm. Kính xin qúy thân hữu thưởng thức theo các link sau:
1.-“Áo Tím Thu Vàng“
http://amnhac.yume.vn/nghe-bai-hat/a....35B91B32.html

http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=pQMltyAn1g

http://mp3.zing.vn/bai-hat/Ao-Tim-Th.../IW8WIIF8.html
2.-"Tiển Chồng"

3.-"Nhắn Gió Cùng Mây"

http://mp3.zing.vn/bai-hat/Nhan-Gio-.../IW8WFU00.html

http://amnhac.yume.vn/nghe-bai-hat/n....35B9411A.html

4.-"Hồn Thu"
http://www.muziboo.com/khoa8888/

http://amnhac.yume.vn/nghe-bai-hat/h....35B9374E.html

http://mp3.zing.vn/bai-hat/Hon-Thu-S.../IW8WB6EA.html

Đi TRONG THU VÀNG & (Nhac)

(Les feuilles mortes)
Xin Click vào tựa bài để nghe nhạc

Tiếng hát : Khánh Hà


Thu gieo man mác chiều nay,
Để từng sợi nắng lất lây ngại ngùng.
Giữa mùa Thu đã gió Đông,
Trong hơi thở buốt nghe lòng xôn xao…
Mây lơ lửng lượn trên cao,
Nghiêng vai ngó xuống lao đao mắt buồn .
Phải mưa vừa có hạt tuôn ,
Hay làn sương rớt dập dồn trên vai ?
Đường về con phố chia hai ,
Nửa chơ vơ vắng, nửa dài bóng vây …
Mênh mông trời phủ góc Tây,
Đùa theo cơn gió hàng cây lòa xòa.
Rủ nhau nghiêng ngả bóng nhòa,
Buông rơi đám lá là đà trên sân !
Rộn con dốc , vướng bước chân,
Bóng xiên quấn quýt cho nhân đôi sầu…
Chân trời dần ngả tím mầu,
Lòng riêng riêng một cõi nhầu mênh mang…
Từng đám lá lại lang thang,
Và mùa Thu cứ đi hoang miệt mài.
Thu đem lạnh gía u hoài,
Vàng Thu úa cả trong, ngoài tâm tư…
Thu T.

Saturday, November 12, 2011

Sài Gòn Mưa Vẫn Rơi tại bắc California

Phong Thu và
Sài Gòn Mưa Vẫn Rơi tại bắc California

  • PSN - 12.9112011 | TTV tường trình từ San Jose
Ngày đầu tiên gặp tác giả Phong Thu, ký giả Thư Sinh nói rằng “Phong Thu mang mùa thu và nước mắt đến San Jose”. Mùa thu San Jose vẫn chưa thấy lá vàng, trời chỉ gợn lên chút gió, buổi sáng sương mù lãng đãng nhưng không khí mát lạnh, hoa vẫn nở khắp nơi và trên những hàng cây hai bên đường lá vẫn xanh rì.


Tác giả (bìa trái) và ban tổ chức

Vậy nước mắt từ đâu đến? Có lẽ từ tác phẩm song ngữ “Sài Gòn Mưa vẫn Rơi” đã làm cho những người bạn, và đồng hương thương nhớ đến Sài Gòn mà rơi lệ.

Vào lúc 1:00 pm ngày 23 tháng 10, tại hội trường VIVO, San Jose CA CSTV Cội Nguồn đã tổ chức một buổi giới thiệu tác phẩm song ngữ “Sài Gòn Mưa Vẫn Rơi” của Phong Thu, một tác giả nữ đến từ Washington D.C.

Buổi ra mắt sách diễn ra trong bầu không khí ấm áp, vui tươi và thân mật. Đúng 1:00 pm, khách đã đến khá đông. Tại bàn bán sách ở cửa ra vào, Phong Thu, Ngọc Bính, Miên Du Đà Lạt, Thu Tâm, Kim Chung đã chuẩn bị đón tiếp quan khách và tác giả ký sách. Khách tham dự đủ mọi thành phần, tuổi tác khác nhau, họ luôn nở những nụ cười thân mật, gần gũi. Sách mang theo đã bán hết trong vòng một tiếng đồng hồ.

Theo sự ghi nhận của BTC thì các văn thi hữu và khách từ xa đến tham dự có nhà thơ Trần Vấn Lệ (Nam Cali), nhân sĩ Nguyễn Đức Chung, Ô. Bà Lữ Đình Trúc (San Francisco), nhà thơ Anh Tâm Trần Công Phấn (San Ramon).
Đông đảo văn nghệ sĩ vùng Vịnh như Họa sĩ Trương Thị Thịnh, Họa Sĩ Đào Hải Triều, nhà văn Thanh Thương Hoàng, nhà văn Diệu Tần, nhà văn Ấu Tím... các nhà thơ San Jose hiện diện như Mạc Phương Đình, Đông Anh, Trường Giang, Hạo Nhiên Nguyễn Tấn Ích, Thanh Xuân, Ngọc An, Duy An Đông, Mặc Giao…và nhiều vị khác nhưng không nhớ tên...

Giới truyền thông báo chí, đài phát thanh và truyền hình đến rất đông đảo như: phóng viên Nghệ Lữ (đài truyền hình SBTN), Micheal Trần (đài Truyền thanh truyền hình Quê Hương), Ký giả Lê Bình, ký giả Lâm Văn Sang (VTimes), Ký giả Trần Nghĩa Sĩ (Việt Nam Nhật Báo), Tuần Báo Phụ Nữ Cali, Nhật Báo Thời Báo, Thi Văn Đoàn Bốn Phương, Cơ Sở Văn Thơ Lạc Việt, Tuần Báo Thằng Mõ, ký giả Cao Sơn (Tuần Báo Tin Việt News), ký giả Hoàng Sơn Long (Tuần Báo Việt Tribune).

Nhóm QGNT cũng đã có mặt để động viên và ủng hộ Phong Thu như Nguyễn Hà, Đỗ Mơ, Huỳnh Minh Trí, Vũ Khắc Thông và phu nhân, anh John Phạm và phu nhân, Kim Cúc, Thúy Nga, Mai Viết Khánh, ca sĩ Lệ Hằng, ca sĩ Thu Tâm.
Hai MC dẫn chương trình là nhà văn Thư Sinh và nhà thơ Hồng Hà. Sau phần nghi thức khai mạc, nhà báo Thư Sinh giới thiệu BTC và quan khách tham dự.

Ông Lê Văn Hải, Chủ Nhiệm Tuần Báo Thằng Mõ đồng trưởng ban tổ chức đã trình bày lý do vì sao ông đã nhận lời tham gia tổ chức buổi ra mắt sách của Phong Thu.

Nhà báo Cao Ánh Nguyệt, chủ nhiệm Tuần Báo Phụ Nữ Cali giới thiệu tác phẩm. Bà là người sống và dạy học tại Sài Gòn, nên tình cảm bà dành cho Sài Gòn rất đậm đà. Bằng giọng nói trong trẻo, rõ ràng bà đã diễn đạt chủ đích của tác phẩm rất xúc động: “Khi tôi đọc qua tựa đề của quyển sách, tôi nghĩ rằng đây là hình ảnh của một Sài Gòn đầy hoài niệm, nhung nhớ của ngày xưa. Nhưng khi tôi đọc hết quyển sách Sài “Gòn Mưa Vẫn Rơi” tôi chợt nhận ra rằng điều tôi nghĩ đã hoàn toàn sai. “Sài Gòn Mưa Vẫn Rơi” là một Sài Gòn đã thay tên đổi họ, Sài Gòn đã đổi chủ. Một Sài Gòn đã không còn những mơ mộng ngày xưa và đang đắm chìm trong những thảm kịch sau năm 1975. Sài Gòn đã chết thật rồi; chết như những nhân vật trong mười hai truyện ngắn viết bằng hai thứ tiếng Anh-Việt do nhà xuất bản Xlibris ấn hành… Những nhân vật mà Phong Thu đưa vào trong cốt truyện của mình, có thể là những nhân vật có thực sống ở ngoài đời. Bởi vì cách viết của Phong Thu là cách viết nửa hư cấu, nửa hiện thực và mang tính thời sự. Những câu chuyện của bà là những câu chuyện mà chúng ta bắt gặp thường ngày trong cuộc sống. Trong mười hai câu chuyện đó, chúng ta bắt gặp những đứa bé, những người đàn bà và những người yêu nước...”

Tiếp theo là nhà văn Song Nhị, Trưởng Điều Hành CSTV Cội Nguồn, tác giả quyển sách nổi tiếng “Nửa Thế Kỷ Việt Nam”, đồng trưởng ban tổ chức đã thay mặt ban Điều Hành Cội Nguồn nói về sự đóng góp của tác giả, tặng hoa và trao bức họa rất đẹp phác thảo chân dung tác giả của hoạ sĩ Lê Văn Hải. Nhân dịp này, nhà văn Song Nhị cũng trao danh thiếp hội viên chính thức của CSTV Cội Nguồn cho hai nhà văn Phong Thu và Trần Khải Thanh Thủy.

Nhạc sĩ Miên Du Đà Lạt đến từ Santa Ana tham dự buổi ra mắt sách và giới thiệu tác giả. Miên Du Đà Lạt nói về sự tình cờ quen biết với Phong Thu, về quyển sách đầu tiên “Cô Bé Bên Giàn Hoa Giấy Đỏ” mà bà đã tò mò tìm đọc. Bà cũng nói về mối thiện cảm và tình bạn gắn bó của mình đối với tác giả.

Nhà văn Trần Khải Thanh Thủy, một nhà đấu tranh cho dân chủ nhân quyền can đảm, đầy nghị lực đã xuất hiện trong buổi ra mắt sách. Bà là một nhân chứng sống để chứng minh về những hiện tượng nghịch lý, đau thương còn hằn sâu trên quê hương Việt Nam. Bà đã phát biểu như sau: “...Tôi tìm vào mạng và được nghe tiếng nói tâm hồn chị cũng là những âm tiết nở hoa trong trái tim chị qua giọng đọc của một diễn giả trên trang mạng Viethamvui.net. Ngay lập tức tôi bị cuốn hút vào những lời bày tỏ gan ruột của chị: - “Tôi viết để chia sẻ niềm đau với đất nước và dân tộc tôi. Tôi viết để ca ngợi và cầu nguyện cho những người dũng cảm đang bị bức hại, đoạ đày trong ngục tối. Tôi viết để nhỏ những giọt lệ lòng, thương cho thân phận người Việt Nam máu đỏ, da vàng”.

Đã lâu lắm rồi tôi mới tìm được một chất giọng trong trẻo, sâu đằm, bám riết vào nội tâm như thế. Chị viết như dao mổ, như một người đang sống trong chế độ cộng sản ở Sài gòn, và như một người tù trong lao tù cộng sản, chứ không phải một người sống tự do nơi đất Mỹ đầy tự do nhân quyền. tôi ngạc nhiên đến mức đã nghĩ chị là một người sinh ra và lớn lên ở đất Bắc, hay chí ít cũng có dây mơ rễ má với vùng đất Nam Định, Bắc Ninh, Nghệ An, quê hương của quan họ, của văn chương. Nơi từ xưa vẫn được coi là cái nôi của văn chương Bắc Việt, nên mới có thể hóa thân hóa hồn vào từng nhân vật trong câu chuyện của mình đến thế. Phải đến khi đọc bài của tác giả Nguyễn Ngọc Bích, tôi mới biết chị là một nhà văn sinh trưởng ở Miền Nam và định cư trên đất Mỹ. Giọng văn của chị thực sự đã ấn tôi thành... tượng ngay trong giây phút đầu tiên khi nghe câu chuyện về một em bé bán báo trong một ngày mưa Sài Gòn. Đó chính là những tiếng nói từ đáy lòng thương cảm sâu xa của chị, là hơi thở của tâm hồn chị đang thở cùng đất nước nhân dân, là những âm tiết nở hoa trong trái tim trầm buồn da diết của chị khi nghĩ về những người dân Việt Nam nói chung và Sài Gòn nói riêng, những âm tiết đã làm nên bản sắc văn chương của chị, mà không một ai có thể bắt chước, vay mượn được...”

Do thời gian không còn nhiều nên nhà thơ Diên Nghị, một cây bút bình luận, một trong những trụ cột của CSTV Cội Nguồn cũng đã phát biểu cảm tưởng của ông về các sinh hoạt văn hoá khá khởi sắc của thành phố San Jose, và buổi RMS của tác giả Phong Thu.

Trong phần trao đổi gữa tác giả và cử tọa, QGNT Nguyễn Khắc Thông đã đặt câu hỏi với tác giả về sự khó khăn và thuận lợi trong việc xuất bản sách song ngữ. Bà Phong Thu cũng đã trình bày lý do vì sao bà giao cho nhà xuất bản Mỹ ấn hành. Mong ước của bà là quyển sách sẽ đi vào thị trường Hoa Kỳ, Châu Âu và khắp nơi trên thế giới qua dạng Ebook. Quyển sách sẽ trả lời thay cho câu hỏi của thế hệ Việt Nam hải ngoại biết được vì sao ông cha mình phải rời bỏ quê hương? Vì sao người Việt hải ngoại phải bảo tồn văn hoá, và phải đổ mồ hôi, tâm huyết, trái tim để tranh đấu cho một quê hương Việt Nam tự do, dân chủ và phú cường.

Xen kẽ chương trình có sự góp mặt của các Ca sĩ Kim Thư, Mỹ Thể, Thu Tâm, Lệ Hằng. Các ca sĩ có giọng ca ngọt ngào đã tạo cho không khí buổi ra mắt sách thêm phần vui tươi.

Chương trình ra mắt sách “Sài Gòn Mưa Vẫn Rơi” đã kết thúc vào lúc 4:30 pm cùng ngày.

Ngày 23 tháng 10 năm 2011
TTV tường trình từ San Jose

Tuesday, November 8, 2011

DẤU CHÂN MÙA HẠ


 Bước chậm em về qua phố,
Gió chiều nhẹ lướt mênh mông.
Muôn vàn sắc màu rạng rỡ,
Lung linh dưới tua  nắng hồng.

Nép bên tàn cây bóng đổ,
Trên triền dốc vắng, bâng khuâng…
Con đường lối dài nhung nhớ,
Đâu rồi quấn quýt tình nhân !

Góc nhớ ngày nao còn đó,
Cỏ dại về lan lấp đầy !
Khung trời dấu yêu bỏ ngỏ,
Võ vàng chiều tím mây bay…

L loi bóng nai đi lạc,
Dáng gầy ngơ ngẩn bơ vơ …
Dẫm trên lá khô xao xác,
Ánh buồn vương mắt nhung mơ.

Chiếc lá từ đâu bay đến,
Vương mái tóc em dịu dàng.
Như bàn tay xưa thương mến,
Đưa em vào giấc lang thang...

Khơi nguồn nhớ nhung trở lại ,
Một thời lưu luyến xa xăm.
Ngõ  về bàn chân ngần ngại  .
Đi trong Hạ bóng lặng thầm !

Thu T.






Monday, November 7, 2011

MONG MANH


Hương sắc mùa Thu đến khoe màu,
Bàn chân ngập xác lá lao xao.
Vàng sân, tím cả lòng sầu úa,
Chẳng biết vì đâu hay tại sao ?!

Chẳng biết vì đâu hay tại sao ?!
Từ trong tâm thức cứ rạt rào,
Niềm thương nỗi cảm hoài da diết,
Mỗi độ Thu về khiến dạ nao…

Mỗi độ Thu về khiến dạ nao…
Thương cho muôn chiếc lá nghiêng chao.
Rời xa cành cỗi , đời trôi dạt,
Héo úa lênh đênh kiếp ba đào.!

Héo úa lênh đênh kiếp ba đào.!
Mong manh nhẹ bổng,  bay lao đao.
Một mùa ngắn ngủi trong gang tấc,
Ngày tháng bọt bèo, phận gầy hao…

Ngày tháng bọt bèo, phận gầy hao…
Lang thang khắp ngả biết phương nào ?
Ngại ngùng theo gió xoay muôn hướng ,
Đông đến khô cành , lá nơi nao ?…

Đông đến khô cành, lá nơi nao ?
Mưa trôi tuyết phủ, lòng xuyến xao …
Xuân sang nở búp trên cành biếc,
Hạ thắm, vàng Thu, đẹp ngọt ngào!

Hạ thắm, vàng Thu, đẹp ngọt ngào, 
Một kiếp luân hồi nhẹ lướt mau !.
Tươi xanh, tàn úa, hoài quanh quẩn,
Ngàn năm còn mãi , giấc chiêm bao  ….

Thu T.

Sunday, November 6, 2011

THÁC NGÀN



Thác ngàn tuôn óng ánh trong veo,
Màn nước bạc nghiêng theo gió, vèo !
Xanh mướt chùm mây lơ lửng lướt  ,
Vàng ươm vạt nắng hững hờ treo.
Rì rào gió núi vang lời hát,
Xao xác cây rừng rộn tiếng reo .
Giây phút dừng chân hồn ngỡ lạc,
  Bàng hoàng bên dốc đá cheo leo...

Thu T.

Thác đổ …
(Họa theo ý và vần bài “Thác ngàn”
  của   Thu Tâm - mến tặng)
 
Thác đổ ngàn thu , tiếng véo veo
Sao khuya lấp lánh gió đưa vèo
Trăng nghiêng đầu núi, dang tay vớ
Sóng vỗ sau ghềnh, mỏi mắt treo.
Lữ khách dật mình, nghe gió hú
Lưu linh chợt tĩnh, tiếng thông reo
Bờ lau xanh biếc … mờ sương khói
Dốc đá chập chùng, cũng muốn leo…
 
            Nguyên Hà



THU ĐÔNG IN DẤU

 
Trên vòm cây xanh thẫm
Hoa nắng vẫn lung linh.
Chiều êm trôi chầm chậm,
Trong trời biếc mông mênh..

Từng cơn mưa lá đổ,
Phủ vàng lối trước thềm.
Đường về chân bỡ ngỡ
Xào xạc giấc mơ đêm !

Em vẫn còn hoài nhớ,
Khi nhìn lá Thu bay .
Khung trời xưa một thuở,
Còn ăm ắp đong đầy…

Kể từ khi  biền biệt  ,
Mộng mơ cũng tan tành
Nơi nào anh có biết ,
Ngõ về em loanh quanh !

Vòng tay em tê tái,
Vùng tâm thức u mê.
Tim bơ vơ ngần ngại,
Trở trăn mãi theo về…

Từng mùa ôm băng gía,
Phủ kín em lạnh run,
Anh giờ xa xăm qúa,
Em nỗi sầu vùi chôn!

Từ bờ môi ánh mắt,
Những ngọt bùi tào khang.
Hạnh phúc tròn ươm mật,
Vèo theo chiếc lá vàng…

Thu, Đông qua mòn mỏi,
Lá thêm lá chất chồng.
Xuân đi trong cằn cỗi,
Hạ sắc buồn mênh mông …

Thu T.




Saturday, November 5, 2011

CHIỀU TÀN

Mây lang thang vắt vẻo trên đầu núi,
Chiều đong đưa từng tiếng vút xa vời.
Nắng mộng mơ ngủ vùi như tiếc nuối ,
Hoàng hôn thầm len lén không buồn trôi…


Làn sương trắng chập chùng mang hơi lạnh,
Ngọn núi mờ lặng lẽ nép xa xa.
Trong mênh mông ráng chiều thêm cô quạnh
Hàng cây run trong đêm xuống nhạt nhòa.

Từng ánh sao xẹt ngang vùng trời thẫm,
Rơi xuống màn nước gợn sóng lung linh.
Cánh buồm căng lồng khuôn trăng bóng đậm
Mặc gió đùa cho thuyền nổi lênh đênh…

Vài con chim lẻ loi đang tìm tổ,
Cất giọng buồn ngơ ngác, lạc hướng bay.
Mắt rưng rưng, ngại ngùng đôi cánh vỗ,
Trời mênh mang hằn bóng dáng hao gầy.

Thời gian trôi mặc chiều đi trăn trở,
Mùa xoay vần chia mưa nắng hai nơi.
Gió hắt hiu thổi âm buồn vụn vỡ,
Để võ vàng thêm ngày tháng chơi vơi.

Thu T,

Friday, November 4, 2011

LỐI XƯA TÌM VỀ ( Tùy bút ) & Nhac

Xin Một ngày Mai Có Nhau(Click vào tựa bài )
Sáng tác : Đức Huy
Tiếng hát : Ý Lan
     Pleiku đây rồi, vùng đất đỏ và  những rặng cây xanh rì thân yêu ngày xưa đã dần hiện rõ dưới ánh nắng chói chan của một ngày giữa mùa Xuân ấm áp. Tôi nhoài người nhìn qua khung cửa sổ nhỏ trên thân máy bay để thấy lòng rộn ràng pha chút bồi hồi nhớ mong . Cả một thời áo trắng khờ dại của chúng tôi đã trải qua trên Thành phố Cao nguyên “nắng bụi, mưa bùn” này . Một tỉnh lỵ nhỏ vừa âm thầm vừa náo nhiệt với đủ màu áo trận được mang tên “Thành phố lính”. Mỗi chiều tan học về, hàng đòan xe chờ bên cổng trường, các chàng áo Kaki trên những chiếc Jeep mỗi ngày kiên nhẫn  chờ đón cho được nàng áo trắng nào đó…và rồi đã có biết bao mối tình thật thơ mộng bắt đầu và được kết thúc bằng những đám cưới đẹp đôi…Thế là lại có nhiều  thư sinh đau khổ bỏ học đăng lính dù mùa thi đang bắt đầu! Nhiều người vui và cũng có lắm kẻ đau buồn… 

      Mùa mưa nơi đây dai dẳng cả tuần không ngớt khiến đường xá càng thêm lầy lội, nhớp nhúa. Những con dốc cao trơn trượt khiến chúng tôi khổ sở hàng  ngày đi về , những tà áo trắng điểm đầy bùn đất vương theo bước chân đi  mỗi sáng chiều đến trường và tan học. Mùa Đông vi cơn rét buốt căm căm và nhất là khi gần đến ngày Tết, gió lốc từng luồng xoay xoay cuốn lên cao từng đám bụi mịt mù. Ngày xưa mỗi lần nhìn thấy con lốc bụi này tôi rất sợ, vì mỗi lần bị lốc phủ lên là tòan thân biến thành lọ lem,  nhưng vẫn thích thú dõi mắt nhìn theo  và tưởng tuợng đó là… Ông Thần Đèn trong truyện cổ tích “Aladen và cây đèn thần” đang hóa thân. Rồi thầm ước, rồi mơ mộng …

          Ôi, biết bao nhiêu trở ngại khó khăn của những ngày xưa nơi vùng đất đỏ này nhưng khi xa rồi khó ai không nhớ thương ray rứt, không ước ao có ngày được trở lại thăm. Đó là thành phố nhỏ thân yêu của chúng tôi. Vâng, Pleiku một miền phố núi quanh năm với bóng mây che phủ và lên xuống chỉ năm mười phút là hết đường đi…Thế nhưng tình cảm mỗi người dân ở đây, nhất là tình đồng môn  Pleiku dành cho nhau chẳng đâu sánh được. Chúng tôi có chung những người Thầy , Cô…khả kính , hiền từ đã luôn bao dung và tận tụy chăm lo cho đám học trò nghịch ngợm. Dù thời gian có phôi pha mọi thứ nhưng tấm lòng chúng tôi vẫn luôn mãi yêu thương và nhắc nhớ.  

Phi cơ vừa dừng lại, từ xa những bóng người đi đón thân nhân nhấp nhô trong khung rào cản.  Lần theo cầu thang máy  bay từ từ bước xuống, tôi nhận ra ngay ngoài cô em gái nhỏ Anh Thơ cùng người chị cả hiền lành ốm yếu thương yêu của tôi , còn có các bạn Tuyết Nhung, Bùi thị Hiến, Ngọc Hương, Lê thị Hạ, Trần Q .Tuấn…và những nụ cười tươi …Ôi, vui quá và thương quá những khuôn mặt thân thương của chị em và các bạn. Tôi đã được trở về đây , về với phố núi nhỏ bé thân yêu bên những người bạn mấy mươi năm  tình nghĩa…Mắt cay cay trong niềm hạnh phúc, tôi ôm choàng mọi người. Xúc động đến ngẩn ngơ khi các bạn nhao nhao hỏi thăm…

              Pleiku phố núi ngày  Xuân,
                    Xôn xao mời gọi bước chân trong chiều.
                   Hàng cây bóng ngả xiêu xiêu,
                   Từng con dốc vắng gợi nhiều nhớ thương
Một thời áo trắng nghê thường,
Một thời tim nhỏ chớm vương tình sầu…
Một thời thư lén trao nhau,
Một thời mắt trộm ánh mầu thiết tha.
Người xưa, cảnh cũ nhạt nhòa,
Nghiêng nghiêng  nắng chói chan hòa từng không.
Rộn ràng tay bắt mặt mừng,
Để nghe tim rộn một vùng xa xưa.

          Từ phi trường về,  sợ tôi mệt nên các bạn từ giã sau khi hẹn nhau buổi tối sẽ gặp mặt. Nhưng đến 3 giờ chiều, lòng cứ nôn nao mãi không thể nào yên được,  tôi mở vali mang những phần mà tôi đã xếp và gói cẩn thận đem về tặng làm qùa cho bạn rồi phone cho Tuyết Nhung - Người bạn hiền từ tốt bụng lúc nào cũng nhiệt thành và sốt sắng đưa tôi đi đến bất cứ đâu khi cần thiết, ngay cả lúc mệt mỏi cũng không từ nan. Thật tình nếu không có bạn, tôi không biết phải làm sao để xoay xở.

Giữa trời nắng chang chang, T. Nhung đã chu đáo đem đến tặng  cho tôi một chiếc mũ rộng vành để đi nắng. Chiếc mũ này đã theo tôi suốt hai tuần lễ ở Pleiku mỗi khi ra đường cũng như cho tới bây giờ. Tôi treo mũ lên một chỗ cao nhất trên kệ để mỗi khi nhìn thấy là bồi hồi nhớ bạn và kỷ niệm đã qua..

Ôi , cảm động thay,  người bạn tuyệt vời đã lo lắng chăm sóc cho tôi đến thế là cùng! Cám ơn T. Nhung nhiều nhiều lắm!

Hai đứa cùng chở nhau trên chiếc xe máy đến thăm từng địa chỉ các bạn mà Nhung biết rõ. Từ Cầu Hội Phú lên khu Chợ Mới, khắp mọi nẻo đường đi qua đều như lạ như quen với tôi. Phố xá khang trang sạch đẹp,  rộng rãi hơn trước kia. Những công trình xây dựng làm thay đổi nhiều nơi không còn nhận ra nổi. Những hàng cây xanh bóng mát cùng khí hậu mát mẻ trong lành, yên tịnh khiến tôi cảm thấy thật dễ chịu nhẹ nhàng.

Bắt đầu hành trình, tìm đến nơi những người bạn cùng học chung suốt mấy năm dài. Trước hết ở đường Hoàng Diệu là nhà Đ. thị Hiển, chúng tôi được Hiển dẫn sâu vào tận phía sau vì mặt tiền nhà là nơi khám bệnh của phu quân Hiển. Ngôi nhà thật gọn gàng và xinh đẹp như chủ nhân của nó. Gần đó là nhà N. thị Kim tánh tình kín đáo. L. thị Dung nhỏ nhẹ, chừng mực đúng như nghề Dung đang theo : Cô giáo. Trưởng lớp Lê văn Lưu hào sảng trong giọng nói. Anh hầu như  không khác  gì xưa kia, nhưng lại ngẩn ngơ  chẳng hề  nhận ra tôi, dù ngày đó vẫn thường đùa vui …buồn thật ! Chúng tôi dắt xe đi bộ qua nhà chị B.thị Hiến , chị vẫn tánh e dè với đôi mắt  sâu chứa đầy tình cảm. Hơi chênh chếch trước mặt Khách Sạn Hoàng Anh (ngã ba Phù Đổng) là nhà anh D. đình Bê. Anh bị bệnh mấy năm qua  tuy chưa hoàn toàn bình phục những nay đã nói chuyện và đi lại chậm chạp được. Uống với anh ly nước trà và hỏi thăm đôi câu, chúng tôi lại tiếp tục vòng qua đầu đường Hoàng Diệu và Lê Lợi để đến thăm chị L.thị Hạ. Chị thật dịu dàng và dễ thương làm sao với nụ cười … Chỉ dừng lại mỗi nơi trên dưới nửa tiếng đã hết ngày rồi. Đành trở về vì trời đã tối mịt.

Ngày thứ 2,  ngược lên chợ mới tìm đến Pharmacy nơi H.Tín trú ngụ và làm việc, mấy năm trước cũng đau rất nặng nhưng nay đã tạm thời hồi phục, tuy vẫn phải thường xuyên vào Saigon thăm bệnh định kỳ. Nhìn Tín xanh xao, chúng tôi thấy lòng buồn vô cùng và hơi lo lắng…Rồi đến N. Hương, cũng vừa trải qua thời gian khó khăn vì người chồng mới qua đời không lâu. Lòng tôi chùng xuống bởi cùng cảm thông được nỗi mất mát to lớn của bạn. Chúng tôi đi tìm nhà  L. Đức, nhưng chỉ gặp chị vợ vì nghe nói Đức đi làm suốt cả tuần. Tìm đến H. thị Cúc, dạo này đã khoẻ và đi lại được sau tai nạn năm trước. Hơn một tiếng sau chúng tôi lên xe để tiếp tục hành trình dang dở. Ghé thăm nhà anh T. v Hoàng, rồi vào chợ mua một ít quà để thăm Mẹ của  B. Hiển vì nghe tin Bác không được khỏe. Nhưng  Bác đang nghỉ ngơi, chúng tôi từ căn nhà Bá Hiển đi ra thì trời đã tối.

Ngày hôm sau , lại cùng T.Nhung đi tìm nhà N. Thuận nhưng cho xe vòng tới lui nhiều lần vẫn không tìm ra địa chỉ mọi người đã cho. Lại chạy thẳng xuống nhà Trần q. Tuấn (em rể của Tr.bá Hiển).

Buổi chiều hôm đó, đi 2 xe có N. Anh và X. Sự, T. Nhung và tôi. Chúng tôi  cho xe chạy ngang ngôi trường Trung Học, mọi vật đều thay đổi đến ngậm ngùi .Ngôi trường đã được mang tên khác và xây thêm nên rộng lớn hơn, nhưng trong tôi hình bóng ngôi trường nhỏ bé đơn sơ ngày xưa vẫn là đẹp nhất và đáng yêu nhất.


Xe đi vào khu “  Đức An”, một nơi không thể nào xóa nhòa được trong tôi bởi ở đây gia đình tôi đã chung sống từ thuở chị em tôi chưa đến tuổi cắp sách đến trường. Bao kỷ niệm từ lâu giờ trở về   như mới hôm qua đây…Con đường dài đất đỏ ngày xưa không còn nữa , nay đã tráng nhựa sạch sẽ hơn nhiều. Ngang qua con dốc đứng là khu nhà Cha Mẹ tôi đã dày công gây dựng vất vả bao năm, bây giờ trở thành khu nhà Khách Sạn và Nhà Hàng ăn uống đồ sộ nguy nga. Dấu tích xưa chẳng còn mảy may! Tôi chạnh lòng, thương nhớ người Mẹ một đời vất vả. Ngày phải đem bán bỏ tất cả để ra đi Mẹ tôi vẫn tiếc mãi nhưng hòan cảnh đã không cho phép. Tôi luôn tâm nguyện  một ngày  nào nếu có đủ khả năng sẽ về mua lại mảnh vườn xưa để cho Mẹ tôi dưỡng già. Nhưng nay chẳng còn cơ hội nữa vì Bà đã ra đi vĩnh viễn , niềm hy vọng của tôi chỉ là nỗi tiếc nuối mãi mãi không nguôi! Ôi!

Đường xưa trở lại nhòa tâm trí,
Lối cũ quay về lạc bước mơ
Hòang hôn che lối dường sương tỏa,
Tim buốt, lòng đau lệ mắt mờ !!!

Đến nhà N. hồng Vỹ thì trời đã nhá nhem tối, Vỹ tiếp chúng tôi trong căn phòng rộng kê đầy bàn học, nơi đây bạn đã và vẫn tiếp tục làm nghề “gõ đầu trẻ” bao năm để lo cho gia đình. Riêng N. văn Phú, N. văn Hảo, anh Phú (Cát), N.minh Triết, N.tấn Đinh, N. Ngọc Anh và N. xuân Sự thì đã đến thăm tôi tại nhà cô em, thêm mấy lần cùng đi chơi chung. C.mạnh Sơn sống thoải mái hơn với tiệm bán Furniture, Sơn đã dành nửa ngày trời và dùng xe riêng đưa chúng tôi đi thăm một vài cảnh đẹp  rồi cùng ăn cơm chiều cũng như dành mấy tiếng đồng hồ đi hát Karaoke đến cuối giờ tiệm đóng cửa mới chịu chia tay!

 Ngày kế tiếp từ sáng sớm, T.  Nhung lại đến để cùng đi Bệnh viện Thành phố thăm N.văn Hòa đang bị tai biến mạch máu não. Nhưng anh không còn nằm trong này nữa!. Đến nhà riêng mới biết anh đã được chuyển qua Bệnh viện Đông Y. Tìm kiếm khắp các nơi mới gặp anh từ trong phòng giải trí khập khễnh đi  ra, bên cạnh là vợ anh. Nhìn chúng tôi anh nhoẻn miệng cười. Nụ cười và giọng nói của anh khiến tôi xúc động. Hoàn cảnh anh chị cũng nhờ có các con nên không đến nỗi, nhưng  từ mấy năm qua vẫn phải ra vào các Bệnh viện. Cũng như D.d. Bê, anh đã tập đi lại tuy vẫn còn  khó khăn trong sinh hoạt cá nhân. Tôi tặng anh một số tiền nhỏ thuốc men, và hứa khi về sẽ tìm cách nhờ các bạn bè giúp thêm cho anh.

Cái bắt tay từ giã như không muốn rời, tôi đi vội ra cổng để che niềm xúc động dâng tràn,  từ xa quay đầu nhìn lại vẫn thấy dáng đứng xiêu vẹo của anh  đang nhìn theo chúng tôi…

Nắng đã lên cao nhưng trời vẫn còn se lạnh, Nhung và tôi chạy xe theo con dốc Diệp Kính , lên khu “Chợ Mới”  mua một ít trái cây cũng như bó hoa để đến thăm gia đình T.văn .P.  anh đã tử trận từ năm 73 khi tuổi còn thật trẻ, nhưng Mẹ anh thì tuần trước mới qua đời !!! Cuộc đời con người trong thời chiến tranh thật nhiều oái oăm đau khổ. Tôi thắp mấy nén nhang trước bàn thờ Mẹ anh và P.mà không nén nổi xót xa dâng trong mắt …
Luôn tiện chúng tôi theo gia đình anh vào  nghĩa trang thăm mộ của P. Ngôi mộ xây kiên cố , gọn gàng  nằm trong khu nghĩa trang  rộng lớn bát ngát. Nếu không được người nhà dẫn dắt chắc chẳng thể nào dễ dàng tìm ra. Đứng trước tấm bia có hình ảnh  người bạn học hiền lành cùng lớp này, tôi thấy lòng trùng xuống và để rơi giọt nước mắt. Anh nằm đó đã ba mươi mấy năm, hình như đôi mắt lung linh kia đang nhìn chúng tôi như muốn nói lời gì ? Tôi đã vô tình nợ của anh một món nợ chẳng bao giờ có thể trả, mỗi khi bạn bè nhắc đến lại thấy nhói đau !

Nơi cõi vĩnh hằng mong rằng P. thấy bình yên hơn, linh hồn anh có lẽ đang ở đâu đây, hãy phù hộ cho tất cả nhng bạn bè thiếu may mắn của chúng ta được mọi điều tốt đẹp yên bình P. nhé. 

Chúng tôi ghé thăm nhà P. C. Đông Hải, T. Cúc . Đây cũng là nơi bạn đang kinh doanh Internet khá đông khách  nên cuộc sống tương đối ổn định.  

          Mấy ngày liên tục, chương trình thăm viếng của chúng tôi tạm xem như đã hoàn tất. Các bạn cùng chọn một nơi thanh tịnh cũng như cây cảnh mát mẻ để họp mặt. Thế là từ 9 giờ sáng, một đòan xe máy  gần 10 chiếc, chúng tôi tìm đến Biển Hồ Xanh. Một trung tâm giải trí thanh nhã và có cảnh sắc thật tuyệt vời, chắc hẳn chủ nhân là một người am hiểu rõ hoặc rất yêu thích về nghệ thuật.  Những đài phun nước chen lẫn hàng cây tỉa khéo léo , cùng những bức tượng và cách sắp xếp chỗ ngồi , bàn ghế hình như cũng được tuyển lựa công phu , tất cả mọi kết hợp hài hòa đã cho khách một không khí và cảm giác thảnh thơi sau thời gian mệt nhọc .. Một buổi chiều vui nhộn rộn rã tiếng cười cho tôi một hồi ức đẹp. Chúng tôi chụp ít hình kỷ niệm, trước khi ra về lại hẹn hò thêm lần sau ở một nơi khác.

Nhưng ngay ngày hôm sau, khi T. Nhung và tôi vừa ở tiệm rửa hình đường  Phan đình Phùng đi ra một đọan  ngắn thì đã bất ngờ hai thanh niên chạy theo giật sắc tay,  mất cả chiếc máy hình nhỏ ! Tôi thấy mình cũng còn may mắn vì cả hai  đã không bị thương khi đó, nếu có gì thì thật ân hận và tội cho T. Nhung đã vì tôi…- “Của đi thay người”, tôi nói với T.Nhung,  chỉ tiếc là Pleiku thân yêu của tôi đã bị những thanh niên kia làm hoen ố, một vết đen nhỏ nằm lại mãi trong ký ức tôi !

Cả bọn T. Nhung và tôi, Đ. thị Hiển và H. thị Cúc, N. ngọc Hương và chị L.thị Hiến, kéo nhau lên nhà chị N.thị Hòa. Mỗi người góp thêm một phần cùng chị, đã khiến cho chúng tôi có một bữa ăn thật ngon với nhiều món, đồng thời được chiêm ngưỡng ngôi nhà đẹp  rộng lớn thoáng mát , những cây cảnh xinh đẹp của anh chị. Cuối buổi lại hẹn nhau ngày mai đi Biển Hồ chơi. Sáng hôm sau có thêm vợ của P. C. Đông Hải , Đức tháp tùng. Chúng tôi xe trước xe sau 4 chiếc, một đoàn người và xe nối đuôi nhau rộn rã tiếng cười vui. Gió lộng thổi tung bạt ra sau những mái tóc đã điểm bạc, nhưng nét mặt tràn đầy tuổi thơ. 

 Ngay đầu con đường dẫn vào Biển Hồ, một dãy xe bán nước dừa tươi đặt dưới bóng mát của cả rừng cây cao, cùng những chiếc võng treo đong đưa để du khách nghỉ chân, thật trữ tình và  thơ mộng. Nơi đây, chúng tôi ngồi nhìn  ngắm xe cộ thỉnh thoảng chạy qua vừa nhâm nhi ly nước dừa mát ngọt lịm. Thời gian như ngưng đọng ,chẳng còn nỗi lo âu phiền muộn nào trong tâm hồn chúng tôi lúc này. Vào sâu hơn vùng thắng cảnh, nơi đây thay đổi nhiều so với mấy mươi năm trước. Chiếc cầu nổi bằng thùng “phuy xăng” nối hai bờ dẫn thẳng lên cảnh Chùa bên kia không còn nữa. Bây giờ phải cho xe đi vòng từ ngòai đường cái, quanh vườn trà để lên đồi cao lễ Phật, càng làm cho cảnh Biển Hồ thêm tĩnh mịch hơn. Du khách thưa thớt, và xa xa ngôi Chùa nhỏ trông thật đìu hiu…


Trên đỉnh đồi chỗ chúng tôi đứng, tượng Quan Âm ngày xưa nay không còn nữa mà được thay thế bằng ngôi nhà thủy tạ, chung quanh là hàng rào sơn trắng bằng gạch trên nền cimen tráng vụng về. Công trình xây dựng có lẽ làm  rất vội vàng hay bị gián đọan nhiều lần nên khung rào không ăn khớp với nhau, có nhiều chỗ bị nứt rạn và màu sơn không đều.

 Mây trắng lững lờ trôi, mặt nước Biển Hồ theo gió gợn lăn tăn xanh biếc. Tôi đứng đó nhìn ra khung trời trước mặt lồng lộng gió mà cảm nhận được cái lạnh giữa cảnh trí hùng vĩ, xinh đẹp. Gần bốn mươi năm rồi mới trở lại thăm nơi đây, sao tôi thấy lòng trống vắng, tiếc nuối một cái gì…Một cái gì trong tôi không nói được thành lời mà cứ đeo đẳng nhớ nhung nhức nhối ! Ngày xưa của tôi và các bạn đã qua đi từ lâu lắm nhưng còn in hằn trong tâm trí như vừa mới hôm qua đây , sao bây giờ xa lạ đến ngỡ ngàng …Tim đập rộn ràng khi chưa đặt chân đến, sao giờ lại mâu thuẫn bồi hồi nhói đau khi cảnh xưa hiện trước mặt ? !


T. Nhung cùng tôi có hẹn đi lên Đà Lạt nên nôn nao cả đêm không ngủ được. Sáng dậy thật sớm để kịp chuyến xe. Ngồi xe đò một đọan đường dài từ Pleiku lên Đà Lạt đến thăm vợ chồng Đ. h. Thức và Hảo. Chiếc xe lắc lư theo từng con dốc, nhồi chúng tôi muốn ngất ngư. Từng đám bụi mù theo sau bánh xe nhảy tưng tưng trên những ổ gà đầy khắp bay ngập trong không gian khiến tôi sặc sụa. Lâu lắm mới được hưởng thú đau thương bị dồn xóc trên những con đường mù trời bụi cao nguyên  

Chúng tôi có hai ngày vui nữa cùng gia đình vợ chồng người bạn nghệ sĩ hiếu khách này. Tôi đã được nghe anh đàn hát những bài do chính anh sáng tác thật hay. Ngày hôm sau mấy chị em đi bộ lên chợ Đà Lạt xem hoa, mua sắm vài món làm quà,  dừng chân thưởng thức những  bức tranh thêu thật đẹp trên phố. Sau cùng là ngồi Taxi đi viếng cảnh Chùa Trúc Lâm để trở về  với niềm lưu luyến cùng mấy tấm hình đẹp. Lại một đêm rả rích chuyện xưa đem ra kể làm sáng ra trũng mắt thêm sâu…

Trở về Pleiku, trên chặng đường thăm viếng tìm hiểu, tôi đã được chứng kiến và chẳng làm sao quên được vài gia đình người bạn thương phế binh. Hình dáng anh lính oai hùng năm xưa bây giờ héo tàn bệnh họan ngồi buồn trên chiếc ghế gỗ đơn sơ. Người đang nằm hốc hác trên chiếc giường xiêu vẹo  trong ngôi nhà nền đất, vách gỗ mộc mạc. Hay kham khổ lam lũ bên mấy đứa con, cháu nhếch nhác ngác ngơ nơi vùng đất khai hoang. Cuộc sống của họ là chạy xe ôm, là làm thuê làm mướn. Là buôn bán lặt vặt ở chợ, là lam lũ ngòai ruộng đồng. Dù tuổi đời khá cao, dù làm tận sức vẫn chẳng đủ ăn mà đau bệnh lại chẳng từ người nào. Họ vẫn âm thầm sống và chịu đựng chẳng ai chú ý đến. Lòng tôi nặng trĩu nhói đau, ôi những người bạn, và bạn của bạn tôi !!!.  

Tôi muốn lắm, nhưng con én không làm nổi mùa Xuân !
Mong rằng các bạn trong hòan cảnh khó khăn này sẽ nhận được thêm nhiều sự giúp đỡ từ mọi người ở xa.

Ngày cuối cùng,  một buổi họp mặt chia tay với hai mươi bốn người đã có một đêm vui chơi trọn vẹn hơn 4 tiếng đồng hồ . Pleiku bây giờ cũng không thua kém các thành phố lớn ở phần giải trí, nhiều công trình đã được xây dựng lên thu hút lượng khách khá đông mỗi đêm -Và Plaza Tre Xanh  ( Hội Trường Diên Hồng trước kia), là một nhà hàng lớn lộng lẫy tọa lạc trên đường Lê Lai.




Chúng tôi chuẩn bị sẵn những phần ăn nhỏ bằng bánh và trái cây để có thể vừa nhâm nhi vừa thưởng thức tiếng hát của nhau. Những ngụm bia khiến các bạn trai thêm hào hứng và bọn con gái chúng tôi cũng thấy lòng vui ngất ngây say theo… Cả buổi tối dài sát bên  nhau ngồi chật căn phòng cùng hàn huyên , hát ca, và cười đùa đến quên cả thời gian, chúng tôi bịn rịn không ai muốn chia tay dù nhà hàng sắp đến giờ đóng cửa!

Máy bay rời khỏi Pleiku, tôi nhìn lại các bạn đi đưa tiễn ở phi trường mà lòng quyến luyến. T. Nhung, N. Anh, X.Sự, Q. Tuấn, chị B.t. Hiến, A. Thơ,  mọi người đã xa dần, tôi thấy bị rơi vào hụt hẫng…

Hai tuần lễ dành trọn vẹn cho gia đình và bạn bè đã qua, thời gian tuy ngắn ngủi nhưng khó phai trong cuộc đời! Cám ơn tất cả những người  thân, người bạn đã cho tôi bao kỷ niệm đẹp và niềm hạnh phúc lớn lao. Cám ơn thành phố Pleiku thân thương, mong một ngày trở lại…

.                                     Pleiku.  Một ngày về thăm
                                                 Thu T.