Monday, December 31, 2012

TỰ TÌNH





Con tim lỡ dù ai làm trầy xước.
Hãy biện minh : người đã rất chân thành .
Vẫn cám ơn những gì ta nhận được,
Để qúi yêu bất cứ ai bên mình .

Nhìn quanh ta bao nhiêu điều đau khổ,
Chuyện áo cơm, bệnh hoạn với tai ương.
Những mất mát của trẻ thơ đây đó,
Còn bao người gìa yếu thiếu tình thương !

Đời ngắn ngủi thoáng vèo như cơn gió
Chớp mắt thôi một kiếp đã qua rồi.
Bao đổi thay, biến đổi không lại có,
Ân với tình chỉ một thoáng mây trôi...

Con tim nhỏ hãy bình an vui sống,
Vết thương rồi sẽ lại sớm phai phôi.
Dồn tâm lại ,hãy chuyển bầu máu nóng,
Đem yêu thương cho nhân loại cuộc đời.
 

Thu Tâm

Sunday, December 30, 2012

CHÚC XUÂN



Chào đón đầu năm xin gởi lời ,
Mừng  mùa Xuân tới , Xuân vui tươi.
Xuân  đem hạnh phúc tràn muôn lối,
Xuân thắp  ân tình khắp mọi nơi .
Phước đến tận từng nhà chẳng kiếm ,
Lộc tìm vào trong cửa không mời ,
Hạnh tâm an lạc bên con cháu ,
Phúc đức tràn trề mãi chẳng vơi ...


Thu Tâm
 

 

Friday, December 28, 2012

MÙA THU MÂY NGÀN

 


Có mùa Thu về chiều nay,
Nghe hơi gió buốt vai gầy
Mây buồn giăng giăng khắp lối,
Nhạt nhòa từng cánh chim bay .

Thu mang sầu nhớ mênh mang ,
Ngày nao nồng ấm tay đan .
Hoàng hôn lướt chân chầm chậm  ,
Bên nhau tim gõ rộn ràng ...

Kể từ xa nhau dạo đó,
Em về hồn lạc chiều hoang .
Ngẩn ngơ  đếm từng bước nhỏ,
Nhớ ai trong bóng Thu vàng...

Chiều nhìn bơ vơ lá đổ,
Miên man gọi giấc mơ về.
Tìm trong dấu xưa kỷ niệm,
Lòng nghe lưu luyến Thu đi !

Thu lại đang về chiều nay,
 Cùng cơn gió lộng nghiêng say .
Rộn ràng lá khua xao xác ,
Người xưa tìm đến Thu này ...

Thu T.
 


 
 
 
 
 

Thursday, December 27, 2012

QUÀ TẶNG GIÁNG SINH CHO MẸ


QUÀ TẶNG GIÁNG SINH CHO MẸ
 
 
Andy ngồi trên tuyết, cậu bé thấy lạnh hơn từng giây một. Andy không đi ủng - thứ mà người ta vẫn thường đi trên tuyết vào mùa đông. Cậu bé không thích ủng và dù sao cậu bé vẫn không có ủng cơ mà. Đôi giày vải, mỏng dính, mòn vẹt mà Andy đang mang đã có vài lỗ thủng và chúng không thể làm được việc là giữ ấm cho đôi chân cậu bé.

Andy đã ngồi trên tuyết thật là lâu rồi. Và dù cố đến mấy, cậu bé vẫn không thể nghĩ ra được món quà Giáng sinh cho Mẹ. Cậu bé buồn bã lắc đầu " Vô ích thôi, dù rằng mình có nghĩ ra món quà gì, mình cũng không có tiền mà ."

Từ khi bố Andy mất 3 năm về trước, gia đình cậu bé suy sụp nặng nề. Ban đêm Mẹ cậu làm việc ở bệnh viện, nhưng với đồng lương ít ỏi chỉ đủ mấy mẹ con sống tạm qua ngày. Chúng còn nhỏ lắm, chẳng biết có nghĩ ra món quà gì để tặng Mẹ hay không. Thật không công bằng, bây giờ đã là chiều tối đêm Giáng sinh mà cậu bé vẫn ngồi đây, chẳng thể nghĩ được điều gì cả.




Chú chùi những giọt nước mắt, Andy đứng dậy đi xuống phố - nơi có rất nhiều cửa hàng. Cuộc sống thật khó khăn khi mà cậu bé mới 6 tuổi và không có bố, đặc biệt là khi mà người ta cần một người đàn ông để tâm sự. Andy đi từng cửa hàng này sang cửa hàng khác, nhìn vào từng cửa sổ rực rỡ một. Mọi thứ đều đẹp và ngoài khả năng của cậu. Trời đã bắt đầu tối, Andy buồn bã định quay về nhà thì bỗng nhiên cậu bé nhìn thấy một vật gì đó ánh lên trong tuyết. Andy cúi xuống: 1 đồng xu nhỏ bóng loáng dưới đất. Hẳn chưa ai có cảm giác được giàu có như là Andy cảm thấy vào lúc ấy.



Khi Andy nắm chặt "kho tàng mới nhặt được " của mình, cậu bé cảm thấy như có hơi ấm chạy qua cơ thể, và cậu mạnh dạn bước vào cửa hàng đầu tiên, niềm hân hoan của Andy ngay lập tức bị đóng băng lại khi từng nhân viên bán hàng bảo với cậu rằng chẳng thể làm gi với đồng xu nhỏ xíu đó. Cậu bé đi ra, nhìn thấy một cửa hàng hoa, Andy liều đứng lại xếp hàng

Khi người chủ cửa hàng hỏi Andy cần gì, cậu bé đưa một đồng u và e dè hỏi liệu mình có thể mua được 1 bông hoa tặng Mẹ trong đêm Giáng sinh với đồng xu nhỏ xíu này không, người chủ cửa hàng nhìn Andy, đặt tay lên vai cậu bé và nói :" Đợi một chút, con trai, để ta xem có thể làm gì cho con."

Khi đứng chờ, Andy ngắm những bông hoa tuyệt đẹp và cậu đã hiểu vì sao Mẹ cậu cũng như bao người phụ nữ khác lại thích hoa đến thế.






Tiếng đóng cửa sớm khi người khách cuối cùng rời khỏi cửa hàng đã đưa cậu quay về với hiện thực. Còn lại một mình trong cửa hàng, Andy bắt đầu cảm thấy cô đơn và hoảng sợ. Bỗng người chủ cửa hàng lại đi ra.

Trước mắt cậu bé là 12 bông hồng đỏ thắm, cuống dài, lá xanh cùng với những bông hoa gì đó trắng, nhỏ li ti, được bọc thành một bó có dây nơ màu bạc. Tim Andy ngừng một nhịp khi ông chủ cửa hàng đặt bó hoa vào một chiếc hộp trắng và bảo: "Tất cả là một đồng xu, con trai."



Andy chậm chạp đặt đồng xu vào tay ông chủ cửa hàng. Không thể là thật được! Không ai bán cho cậu cái gì với một đồng xu đâu ! Nhận thấy sự băn khoăn trên mặt cậu bé, ông chủ cửa hàng giải thích: " May mắn là ta có mấy bông hoa bán với giá một đồng xu một bó. Con trai có thích không ? "

Lần này thì Andy không ngần ngại nữa. Ra khỏi cửa hàng, Andy nghe thấy tiếng ông chủ nói với theo :" Giáng sinh vui vẻ, con trai ."




Khi ông chủ cửa hàng quay vào trong nhà, vợ ông hỏi :"ông vừa nói chuyện và đem hoa cho ai thế ?" Nhìn qua cửa sổ và chớp chớp mắt để ngăn không cho nước mắt trào ra, ông chủ cửa hàng khẽ nói :" Một điều thật lạ lùng đã xảy ra. Sáng nay, khi tôi chuẩn bị mở cửa hàng, tôi có cảm giác như ai đang mách bảo mình để sang bên cạnh 12 bông hoa hồng thật đẹp vì đó sẽ là món quà đặc biệt. Tôi đã nghĩ là mình đã tưởng tượng ra, thế nhưng tôi vẫn cứ để 12 bông hồng ra một chỗ. Và ngay lúc nãy, một cậu bé vào cửa hàng và muốn mua hoa để chúc Giáng sinh cho Mẹ chỉ với 1 đồng xu. Nhìn vào cậu bé, tôi thấy tôi của nhiều năm về trước. Tôi đã là một đứa trẻ nghèo khổ không biết mua gì cho Mẹ vào đêm Giáng sinh.

Một người qua đường đã cho tôi 10 dolla không vì lý do gì. Khi tôi nhìn thấy cậu bé tối hôm nay, tôi biết người đã mách bảo tôi là ai....

Tối Giáng sinh ấy, cả gia đình người chủ cửa hàng hoa và cả gia đình Andy nữa, không ai cảm thấy lạnh chút nào....

Lequangchac sưu tầm

AN PHẬN



Tôi cứ ngỡ thân mình tôi : gỗ đá,
Đôi chân là trụ sắt thép bê tông .
Hai bàn tay sẽ xua cả mùa Đông,
Con tim nóng làm bùng lên ngọn lửa !

Tôi cũng ngỡ cho đến tàn hơi thở,
Sức vẫn bền và ý chí luôn cao.
Dẫu gian nan vẫn nghị lực tuôn trào
Vẫn đứng vững giữa muôn ngàn giông tố.
 
Tôi lại ngỡ dẫu trùng trùng thác đổ ,   
Biển có dâng sóng nước vỡ bờ ngăn.
Tôi xin làm tấm chắn chẳng băn khoăn,
Vòng tay rộng luôn chở che con dại .

Dẫu đói no bản thân nào ngần ngại,
Bao  xa hoa cũng là những phù du.
Xấu đẹp ư ? Chuyện phù phiếm thực hư,
Vì đã có tình thương cho ấm áp ...

Ngày qua ngày, sương lạnh dần nhấm nháp,
Gió và mưa đã bào mỏng sức tàn .
Bao nhiêu năm chưa một tiếng thở than,
Tình thương đã biến “ thỏ ”thành can đảm .

Tôi tự  nhủ  với tâm hồn nhạy cảm,
Những gì cho, tức nhận lại nhân đôi ,
Chuyện từ xưa dòng nước mắt chảy xuôi.
Vẫn vĩnh viễn không bao giờ đi ngược...

Nên tâm an và hài lòng đã được
Tròn chức năng , không phụ bạc ơn Trời .
Lặng ngắm nhìn đàn con, cháu vui tươi,
Đã qúa đủ cho kiếp người ngắn ngủi ...
 
Thu T.
Dec 27-12

Wednesday, December 26, 2012

AN TỊNH


 
Nước hồ Thu đôi khi sóng lượn,
Đời đã qua trót.. gợn gian truân !
Con thuyền theo lái một lần,
Dở dang đành phận, cũng gần cuối Thu .
Từng trang sách Nguyễn Du còn đó ,
Kiếp truân chuyên thách đố má hồng .
Phải chăng sắc sắc không không  ?
Thôi về an tịnh , gieo trồng qủa xinh !
Ngẫm người ta ,soi mình để biết,
Bao tình đời đã viết thành chương .
Rối reng ái hận, ghét thương,
Xin cho xa lánh con đường khổ đau !
 
Thu T.

Con Mắt Thứ Ba

Con Mắt Thứ Ba Pháp Nhật

 
image
Mỗi người chúng ta ai cũng có con mắt thứ ba hết. Em biết con mắt thứ ba đó nằm ở đâu không? Em nói sao, nó được nằm ở chính giữa hai chân mày? Cũng có thể như vậy. Tôi từng xem phim Tôn Ngộ Không, và con mắt thứ ba của Dương Tiễn nó nằm ở vị trí mà em vừa nói đó. Nhưng đó không phải là con mắt mà tôi muốn nói cho em. Vậy nó nằm ở đâu? À, nó nằm… Nằm bên trái ngực của em, ngay chỗ có trái tim đang đập. Khi em có tình thương thì em sẽ có con mắt thứ ba.
Đúng vậy, tình thương là một cái gì đó rất mầu nhiệm trong cuộc đời này. Khi có nó rồi em sẽ thấy được những điều mà bình thường em sẽ không thấy. Em sẽ thấy được những người làm cho em đau khổ, họ cũng đang đau khổ. Em thấy được trong những con người mạnh mẽ xung quanh em họ cũng có những phần yếu đuối và dễ bị tổn thương. Và khi họ gục ngã thì em sẽ đưa cánh tay của mình ra và nâng họ dạy. Em sẽ không còn cười trên sự đau khổ của người khác, hay trách móc những lỗi lầm mà họ đang mắc phải. Trái tim em có tình thương rồi thì em sẽ chỉ có thương yêu, tha thứ và bao dung.
http://images.yume.vn/blog/200804/07/565548_1209697492.jpg
Con mắt thứ ba này sẽ cho em thấy được rằng em không bao giờ cô đơn trên cõi đời này. Những lúc trong tâm hồn em yên tĩnh nhất là lúc con mắt thứ ba phát huy tác dụng nhiều nhất. Em sẽ thấy em là một dòng chảy sự sống thênh thang, linh động của các thế hệ ông bà tổ tiên huyết thống và tâm linh. Em thấy em là một tế bào của vũ trụ đồng thời trong em cũng chứa đựng đầy đủ những gì mầu nhiệm nhất của vũ trụ.
Có con mắt thứ ba em sẽ nhìn mọi vật xung quanh luôn sống động và đẹp. Nhìn những sự vật với cái nhìn luôn mới tinh. Em ngắm mặt trời rực rỡ lúc hoàng hôn đang khuất dần sau dãy núi. Em nghe tiếng chim hót véo von trên ngọn cây thông già trước sân. Em ngắm những áng mây trắng đang nhẹ nhàng thanh thản trôi trên bầu trời xanh trong. Với con mắt thứ ba em sẽ thấy tất cả điều là biểu hiện của tình thương. Mà tình thương là cái gì đó luôn sống động và mới hoài trong mỗi phút giây.
Mọi người trong chúng ta ai cũng có con mắt thứ ba ấy. Và bắt đầu từ hôm nay, em và tôi sẽ tập nhìn những sự vật xung quanh dưới con mắt thứ ba. Rồi tất cả sẽ trở nên đẹp hơn, thánh thiện và yêu thương hơn.

http://sphotos-a.xx.fbcdn.net/hphotos-ash3/c0.157.851.315/p851x315/704711_486743818037069_1505723686_o.jpg
                             
 


 
 
 
 

Sunday, December 16, 2012

Nỗi niềm Giáng Sinh



Huỳnh Thục Vy
Nỗi niềm Giáng Sinh

Không khí Giáng sinh đang tràn ngập khắp địa cầu. Các thành phố lớn trên thế giới trong những đêm trước Noel đã được trang hoàng lộng lẫy: Stockholm lung linh với cây thông Noel cao 36m, Lisbon sặc sỡ với quả cầu khổng lồ, đại lộ Chams Elyses Paris sáng bừng trong hàng ngàn bóng đèn rực rỡ. Khắp nơi người ta hân hoan đón chào thêm một mùa mua sắm- vui chơi mới lại đến.
Mặc cho những khốn đốn kinh tế và những bế tắc về chủ quyền quốc gia, ở các thành phố lớn của Việt Nam như Sài Gòn, Đà Nẵng, Hà Nội, khung cảnh Noel cũng không kém tưng bừng . Rồi sẽ có những tiệc tùng tụ hội…những cây thông Noel lớn được dựng lên, những hang đá đẹp rực rỡ đã được bài trí sang trọng trong những gia đình khá giả.
Quả tình tôi không có ấn tượng đặc biệt với những rộn ràng, xa hoa đó. Những chốn ồn ào hoang phí như nhà hàng, tiệc tùng, lễ hội đối với tôi là những thứ xa lạ. Tất nhiên giàu có và hưởng thụ không có gì là xấu, hơn nữa nó còn là một quyền chính đáng với sự lao động tương xứng. Nhưng là một cô gái sinh ra trên một miền quê nghèo của một đất nước bất hạnh với những bất công vẫn diễn ra hằng ngày, tôi luôn có cái cảm giác ngậm ngùi vô cớ đối với những xa hoa lễ lạc. Khung cảnh vui chơi tốn kém đó dường như đối lập một cách tàn nhẫn với những mảnh đời cô đơn, nghèo khó, thiếu mặc đói ăn trên khắp đất nước này. Sự đối lập đó làm rỉ máu những trái tim biết rung cảm trước nỗi đau của đồng loại.
Chúng ta kỷ niệm ngày Chúa cứu thế sinh ra đời. Nhưng không giống như cách chúng ta đang mừng đón, ngày xưa Chúa Jesus đã khởi đầu Công cuộc ở trần gian của Ngài bằng việc sinh ra trong một máng cỏ tồi tàn ở Bethlehem . Và như chúng ta đã biết, Kitô giáo lúc sơ khởi đã là tôn giáo của những người nô lệ bần cùng, đau khổ, trước khi nó trở thành quốc giáo của Đế chế La Mã. Tượng Chúa đã ở trong những túp lều rách nát của những nô lệ châu Âu trước khi hiện diện ở Roma trong những vương cung Thánh đường tráng lệ.
Một thông điệp “Yêu Thương và Hòa Giải” được đem đến với nhân loại từ một Người Thanh Niên xuất thân bần hàn rồi chấp nhận cái chết đau đớn trên Thập Giá chắc phải để lại trong chúng ta điều gì đó hơn là những thú vui phù phiếm chứ?! Dù không cổ vũ cho sự khó nghèo, cũng không coi thường sự giàu có, nhưng sự hiện diện của chúng ta trong cuộc đời này phải mang ý nghĩa gì đó thiêng liêng hơn là hưởng thụ chứ?!
Mỗi dịp Giáng sinh về, bên cạnh những niềm vui sum họp, ký ức về câu chuyện “Cô Bé Bán Diêm” vẫn như là tiếng chuông ngân lên nhắc nhở chúng ta về trách nhiệm với cộng đồng, đặc biệt là những người kém may mắn. “Cô bé bán diêm” của Andersen hôm nay chính là mỗi một người dân quê tôi trong những ngôi nhà tồi tàn trên sườn núi rét mướt ở Bắc Trà My, vì họ đã rời bỏ những ngôi nhà nứt đổ do động đất Sông Tranh 2. “Cô bé bán diêm” của Đan Mạch ngày xưa, ngày hôm nay đang hiện diện trong những bà con dân oan mất đất, mất nhà, phải chịu cái giá rét của Hà Nội mà đi đòi Công lý (dù Công lý từ lâu không có mặt trên xứ sở này). “Cô bé bán diêm” ấy đang là những tù nhân lương tâm trong nhà tù Cộng sản ở vùng xa xôi, hẻo lánh. Cô bé cũng hiện diện trong những nông dân bỏ con thơ, mẹ già, từ quê lên thành phố làm công nhân trong các nhà máy bóc lột, cuối năm không có tiền về quê…
Mùa Giáng Sinh, mùa của lòng nhân ái, xin tất cả chúng ta hãy dành cho những người cùng khổ, tù đày trên đất nước này một chỗ khiêm tốn trong tim; để chúng ta còn biết thổn thức, âu lo; để bên những dạ tiệc linh đình, chúng ta còn nhận thức sống động rằng, trong cái đất nước đầy bất công đau khổ này, sự may mắn mà chúng ta đang có được đã không đến với đại đa số người khác.
Một mùa Noel và một năm mới nữa lại đến trong những sự kiện đáng đau buồn của đất nước, xin cầu chúc cho chúng ta, dù là Phật tử hay Kitô hữu, biết sống để làm nhân chứng cho những giá trị mà chúng ta tôn thờ, biết sống như các Ngài đang sống trong chúng ta, biết sống như một Thái Tử rời bỏ cung vàng điện ngọc và như một vị Vua không ngồi trên ngai vàng thế gian.
Xin kính chúc cô chú bác anh chị em, cùng quý độc giả một mùa Giáng sinh an lành và một Năm mới với nhiều thắng duyên.
(Buôn Hồ ngày 16 tháng 12 năm 2012)Free Image Hosting


Monday, December 10, 2012

Chuyện mùa Giáng sinh







Chuyện mùa Giáng sinh
 

http://www.ptisd.org/users/0001/Foundation/Anchor/goldanchor2.jpg


                               

                  
Vào ngày cuối cùng trước Lễ Giáng Sinh tôi vội vã tới siêu thị để mua các món

quà tặng còn sót lại mà trước đó chưa kịp mua.
Trời ơi, sao mà đông người như thế. Tôi bực bội tự nhủ thầm:
"Cả đống người thế này thời bao giờ mới xong việc đây.
Còn bao nhiêu nơi phải đi nữa chứ...!"

Mỗi năm lễ Giáng Sinh tới quả thật là gây phiền nhiễu cho tôi vô cùng. 

Tôi nhiều khi nghĩ lẩn thẩn giá mình được nằm xuống ngủ một giấc dài cho ngon lành
và chỉ tỉnh dậy khi ngày lễ đã trôi qua xong xuôi thì hay biết mấy.

Tuy thế tôi vẫn phải len chân vào khu bán đồ chơi.
Tại đó nhìn thấy giá cả quá mắc tôi lại lầm bầm rủa thầm. "Không biết tại sao bọn con nít 
cứ phải chơi các thứ đồ chơi đắt tiền như vậy chứ!" Trong khi loanh quanh tìm kiếm tại khu này
tôi bất ngờ nhận thấy một cậu bé chắc khoảng chừng năm tuổi. Nó đang ôm một con búp bê
trong ngực. Nó cứ lấy tay vuốt tóc con búp bê mãi. Nét mặt thật buồn bã.
Tôi ngạc nhiên tự hỏi không biết nó muốn mua món đồ chơi này cho ai.
http://anh.24h.com.vn/upload/news/2009-08-20/1250768145_BUP-BE-LAMC-DAU--1-.jpg
http://anh.24h.com.vn/upload/news/2009-08-20/1250768145_BUP-BE-LAMC-DAU--1-.jpg
Chợt câu bé quay qua phía bà già đứng bên cạnh khẽ nói: "Bà ơi! Bà có chắc là con chẳng

đủ tiền mua cái này không?" Bà già trả lời: "Con ơi! Bà biết mà, con không đủ tiền để mua
cái con búp bê đó đâu!" Rồi bà dặn nó cứ đứng nguyên tại chỗ, khoảng năm phút sau bà sẽ
trở lại. Bà phải chạy đi kiếm món đồ gì gần khu đó. Dặn dò xong là bà vội vã đi ngay. 
Cậu bé vẫn khư khư ôm con búp bê trong tay.

Tôi tò mò, bèn đi về phía nó và hỏi là là nó muốn mua con búp bê này cho ai.
Cậu bé nói: "Đó là đồ chơi mà em gái con ưa thích lắm và luôn ao ước được tặng làm quà
vào dịp Giáng Sinh này. Em con cứ tin chắc là ông già Nô En sẽ cho em con món quà búp bê
như vậy đó!" Tôi an ủi: "Thế nào ông già Nô En cũng sẽ cho em con món quà đó.
Con đừng lo lắng làm chi!"
Nhưng cậu bé trả lời tôi, giọng thật buồn: "Không đâu! Ông già Nô En không thể mang món quà

này tới chỗ em của con bây giờ được đâu! Con phải đưa búp bê cho mẹ con để mẹ trao lại
cho em con khi mẹ về nơi đó." Mắt cậu bé thật sầu thảm. "Em con đã về với bố con rồi.
Bố nói mẹ cũng sẽ về với bố sớm thôi, nên con nghĩ rằng mẹ sẽ có thể mang búp bê theo 
rồi đưa lại cho em con!"
Tranh vẽ hay ảnh chụp?, Phi thường - kỳ quặc, chuyen la, chuyen la the gioi, tranh ve, anh chup, hoa si
Tim tôi hầu như ngưng đập. Cậu bé ngước nhìn tôi và nói thêm: "Con đã nói với bố là

dặn mẹ đừng bỏ đi vội. Hãy chờ con mua quà ở tiệm này xong và trở về kịp tới nhà đã."
Rồi cậu bé móc trong túi ra một tấm hình rất đẹp chụp nó đang cười rất tươi tắn, rất dễ thương.
"Con cũng muốn mẹ con mang theo tấm ảnh này để mẹ đừng có quên con! Con yêu mẹ và ước 
mong rằng mẹ không phải rời xa con nhưng bố nói là mẹ phải đi theo với em gái con!"
Nói xong cậu bé lại nhìn vào con búp bê, cặp mắt buồn bã thầm lặng.

Tôi vội thò tay vào túi kín đáo lấy ra vài tờ giấy bạc. Tôi nói với đứa bé:
 "Con hãy đếm lại tiền của con xem, biết đâu có khi đủ tìền mua quà đấy!"
"Vâng!" cậu bé nói "Con mong sao có đủ tiền." Tôi khéo léo lén bỏ chút tiền bạc của tôi nhập vào
 xấp tiền của cậu bé không để cậu bé thấy và chúng tôi cùng đếm. Bây giờ thì có đủ tiền mua
búp bê rồi, ngoài ra lại còn dư thêm một chút nữa chứ!

Cậu bé mừng rỡ ra mặt, la lên: "Cám ơn Trời đã cho con đủ tiền!" Rồi nó ngước nhìn tôi nói thêm:
 "Hôm qua trước khi đi ngủ con đã cầu Trời cho con đủ tiền mua con búp bê này để mẹ con có thể
 mang theo mà đưa lại cho em con. Vậy là ông Trời đã nghe thấy lời cầu xin rồi đó!"
  "Con cũng muốn có đủ tiền để mua thêm một bông hồng tặng mẹ con. Nhưng con đâu dám xin
nhiều như thế. May sao Trời thương mà lại cho con đủ tiền mua cả búp bê lẫn hoa hồng!"
 "Bác biết không, mẹ con thích hoa hồng màu trắng lắm bác ạ!"

http://img.photo.yume.vn/photo/pictures/20100111/chienquyen30/origin/3-302716.jpgCâu chuyện tới đó thời bà già vừa quay lại.
Tôi bèn đẩy xe đi qua khu khác để mua hàng. Tôi mua sắm xong xuôi. Ô hay! Sao trong lòng mình
  lại suy tư khác lúc mới vào trong tiệm như thế này! Tôi cứ nghĩ mãi về đứa bé đó.
Không thể nào quên được. Rồi tôi chợt nhớ đến một tin về tai nạn xe cộ đã đăng trên báo địa
phương này, khoảng hai ngày trước đó. Tin đề cập tới một kẻ lái xe tải say rượu.
Hắn đâm vào một xe hơi trên đó có một bà mẹ trẻ lái xe với cô con gái nhỏ ngồi bên cạnh.
Chiếc xe tan nát. Cô bé gái chết ngay tại chỗ. Còn bà mẹ bị thương rất nặng. Gia đình hiện phải
quyết định có nên rút các ống thở bằng máy trợ giúp ra hay không vì nạn nhân vẫn mê man
bất tỉnh. Khó mà sống nổi. Không rõ đây có phải là gia đình cậu bé nói trên hay chăng?"

Hai ngày sau khi chuyện trò với cậu bé, tôi lại đọc được một tin trên báo chí loan báo rằng bà mẹ

trong tai nạn xe hơi trên nay đã qua đời rồi. Tôi bèn quyết định đi mua một bó hoa hồng màu trắng
và tìm tới viếng người quá cố theo như địa chỉ nhà quàn ghi trên báo. Tôi tới nơi. Bà mẹ trẻ nằm
đó, trong quan tài. Một tay ôm một bông hồng màu trắng tuyệt đẹp cùng con búp bê.
Một tay ôm tấm hình một đứa trẻ đặt trên ngực như ấp ủ yêu thương.
Đó chính là hình đứa trẻ mà tôi đã gặp trong siêu thị.
Tôi rời nhà quàn. Mắt đẫm lệ. Có cảm tưởng rằng cuộc đời mình từ nay sẽ thay đổi luôn rồi.
Tình yêu mà cậu bé kia đã dành cho mẹ và em gái thật tuyệt vời, khó mà tưởng tượng ra nổi.
Vậy mà chỉ trong một giây phút ngắn ngủi không đầy chớp mắt một tên say sưa rượu chè
lái xe đã cướp đi tất cả khối tình cảm thiêng liêng đó của cậu bé.
 
TH sưu tầm

Sunday, December 2, 2012

VÙI CHÔN



 
Níu làm chi màn sương  ,
Của tình Thu nở muộn,
Đời rồi chia hai hướng,
Xin ngậm ngùi vùi chôn!
 
Bao nợ nần vương vấn,
Những tơ buộc giăng đời.
Bao bẽ bàng son phấn,
Xin nhẹ nhàng buông rơi…
 
Đời ngập tràn phiền muộn,
Ngăn cách với chia ly.
Khổ đau , sầu pha trộn,
Còn nuối tiếc , mong gì ?
Thời gian rồi bôi xóa,
Đêm cũng sẽ tàn nhanh.
Kiếp bọt bèo cỏ, lá
Cõi luân hồi quẩn quanh

 
Nhớ gì tình ngang trái,
Tiếc chi thoáng hương bay ?
Chút linh hồn ngần ngại,
Xin tàn theo khói mây .
 
Thu T.