Tuesday, August 30, 2011

THU SANG

  Có phải Thu vừa đến chiều nay,
Mênh mông trời rộng đến ngất ngây …
Không gian lành lạnh trong, trong vắt.
Hương Thu man mác,  tiếng Thu đầy…

Lơ lửng lưng đồi cánh diều bay,
Chập chờn giữa sắc lá đổi thay !
Đỏ, xanh, vàng, tím, chen : lam, lục,
Muôn vẻ in hình giữa trời mây …

Nhè nhẹ gió vờn quanh khóm cây,
Bềnh bồng mây trắng , trắng giăng đầy…
Nắng Hạ chưa đi, chừng lưu luyến ?
Gió Thu lay động lá bay bay

 Bước chậm hoàng hôn níu thêm ngày,
 Thu vàng,  huyền thoại giấc mơ, say …  
Thiết tha rung động hồn thi sĩ ,
Chất ngất tơ vương … trải mộng dài…


Thu T.


                                     

Sunday, August 21, 2011

THU & Nỗi Nhớ (Họa nguyên vần “Hồn Thu” của TT)



(Họa nguyên vần “Hồn Thu” của TT)
Thu mang đến cho người bao nỗi nhớ
Chiều tương tư, nhìn gió cuốn mưa bay…
Tâm bồi hồi, lá vàng rơi trước ngõ
Viễn phương càng nhung nhớ khắp trời mây!
Tâm tư gợi hồn thơ vào cõi mộng…
Giữa màng đêm cô tịch, lạc lối về
Bước lang thang đưa ta vào xứ lạ
Thu diễm kiều, viễn khách tỉnh cơn mê.
Gió nhẹ lay, hoa vàng rơi khắp lối
Thu êm đềm soi nhịp bước đi lung…
Về đâu nhỉ? sưởi ấm lòng, nắng sớm
Tâm diệu huyền lay động khắp ngàn trùng.
Dòng sông xanh đưa ta - thèm nỗi nhớ
Tâm thì thầm lay động giấc mơ qua…
Cơn gió thoảng vấn vương tình viễn xứ
Thu,  say nhìn điên dại cả thịt da!..
Đêm vắng lặng dưới trời sương tuyết phủ
Thu tưởng chừng đang ngập kín sau lề…
Tâm rung động mắt dâng tràn nỗi nhớ
Giọt Thu nào đẫm ướt lịm bờ mi …
             Nguyên Hà


Hồn Thu



Thu bơ vơ mang tim buồn sắc tím
Giữa trời không tan tác lá bay bay …
Tâm ngẩn ngơ ngắm hôn hoàng dần lịm ,
Hồn bâng khuâng trong chiều vắng Thu mây !

Tâm nhung nhớ thoáng thời gian biến đổi
Giữa mênh mông rừng nhòa mất nẻo về
Hồn khướt say không tìm ra ngõ lối
Thu vô tình nhuộm tím chốn cung mê !

Hồn ngây ngất đón say nồng cơn gió
Thu dịu dàng ẩn bóng nắng mông lung .
Giữa ngàn khơi sóng trùng dương ầm vỗ     
Tâm miên man lạc mãi chốn muôn trùng…

Giữa cô tịnh chiều mang màu biến đổi
Tâm bàng hoàng níu vội chút ngày qua
Hồn thổn thức lê chân buồn tê mỏi
Thu vấn vương, quanh quẩn đến diết da….

Hồn chơi vơi trên lối về lạ lẫm
Thu lá rơi vàng trải khắp bên lề.
Tâm rưng rưng , chiều sương rơi ướt đẫm
Giữa đêm sầu ray rứt  ướt hàng mi …

            Thu  T.

Tuesday, August 16, 2011

MỘT BÓNG BÊN ĐỜI & (Nhac )

Một Nửa Đời Em
Nhạc & Lời : Trúc Hồ
Tiếng hát : Ý Lan

Thu đã về rồi anh có hay ?
Lá vàng lại rụng theo gió bay
Sương đêm mờ ảo ngoài khung cửa
Em nhớ, nhớ người, nhớ quắt quay …

Căn bệnh ngặt nghèo cướp mất anh,
Tang buồn vây kín mái đầu xanh
Vòng tay em níu ba  con dại,
Em nào thiếu gì, ngoài thiếu anh !

Đêm lạnh bàng hoàng, em nức nở
Thương kiếp lạc loài nơi xứ xa .
Người đi chẳng thể quay về lại
Vợ vĩnh biệt chồng, con mất cha !

Mảnh mai thân liễu, người cô phụ
Gắng sức với đời để tìm quên
Chôn sâu tất cả trong kỷ niệm
Âm thầm một bóng mãi trong tim …

TT

Friday, August 12, 2011

CON THÚ CÔ ĐƠN (truyện ngắn)

 

            Con chim cánh cụt nhồi bông oằn mình trên đôi tay giữ chặt của Lý. Một tay cô nắm lấy cái mũi vừa   dài  vừa nhọn của con vật   bẻ ngược lên, rồi  cúp xuống. Được một lát, Lý như chợt nghĩ ra một trò chơi mới dành cho con thú nhỏ, cô dùng sợi dây thun cột chặt cái mũi đang hỉnh lên như khiêu khích kia. Chưa hết, Lý căng sợi thun kéo ra phiá sau đầu nó rồi quấn đi quấn lại hai vòng, cái mũi dài be bé bây giờ không còn hình thù vì nằm ép sát vào trán nó. Bộ mặt con chim nhồi bông bây giờ nom thật ngộ nghĩnh, dúm dó bởi bị sợi thun buộc chặt. Lý ngồi thở dốc ngắm nghía con vật vô tri đáng thương. Cô tưởng tượng ra khuôn mặt tên đàn ông đã chọc ghẹo cô hồi chiều đang nhăn nhó trước mặt, đáng đời , Lý bỗng cất tiếng cười to một mình,  cười đến chảy cả nước mắt…Được một lúc như đã chán,  Lý đưa tay hất món đồ chơi vừa hứng chịu cơn bực tức vô lý của mình  ra khỏi tầm mắt. Con thú nhồi bông bị tung lên cao rồi rơi xuống nằm kẹt giữa chân chiếc bàn viết và giường nằm của Lý. Dáng nằm lộn ngược đưa hai chân lên cao, đầu chúc xuống của nó lại khiến Lý bật cười. Lý bước lại gần cúi xuống nhấc con vật tội nghiệp đặt lên đầu giường nằm, nhưng vẫn không mở sợi thun ra khỏi chiếc mũi nhọn be bé.  Con vật nhỏ ngồi đó yên lặng sợ hãi và  khép nép, hai con mắt đen láy lọt ra giữa lằn sợi giây thun như ngó chừng theo từng hành động của người chủ.

            Lý ngồi vào bàn viết mở Computer lên xem tin tức rồi lướt qua phần giới thiệu văn chương  và sách mới. Hồi còn đi học Lý đã có năng khiếu về văn chương và rất mê đọc sách,  không thể mua được thì vào thư viện mượn ,hay đi mướn  về đọc. Đọc say mê, đọc quên cả ngủ. Hiện tại cuộc sống cô đơn đã cho Lý có dịp tìm đến cái Computer này và nhờ nó cô không còn nhiều thì giờ trống trải để suy nghĩ buồn phiền. Rất nhiều thứ trên Internet , chỉ lo không đủ thì giờ để xem cho hết. Cô chăm chú quên cả những  chuyện  mà mới vài phút trước còn làm cho cô bực bội.                         
      *   *   *
            Tháng Tư  năm 75, thời cuộc bị đảo ngược làm bàng hoàng rối beng tất cả sinh hoạt của mọi người.  Phải vật lộn với đời sống muôn vàn khó khăn hàng ngày để kiếm cơm cho gia đình khiến ai nấy đều không còn thì giờ nghĩ đến chuyện giải trí hay ý thích riêng tư. Đàn con dại ba đứa lôi thôi lốc thốc theo nhau lớn như thổi, dù ăn uống thiếu thốn và cơm hẩm độn đủ thứ ngô sắn,  khoai, bobo …Chúng vẫn tranh nhau ăn ngon lành như có cao lương mỹ vị. Thỉnh thoảng được mua một tí thịt về kho, nấu , Lý lại đau xót nhìn đứa con lớn nhường em bằng cách chỉ chấm đầu đũa vào đĩa thức ăn rồi đưa lên miệng mút mút chiếc đũa. Lý như muốn đứt từng đoạn ruột nhưng cô không biết làm sao để cho các con có đời sống khá hơn.  Bao nhiêu năm  đơn độc một mình gian nan vất vả nuôi nấng đàn con, rồi thỉnh thoảng đi thăm nuôi chồng. Sức khỏe yếu đuối không thể lăn lộn ra bên ngoài kiếm sống,  đành để cho các con chịu thiếu thốn đủ thứ nên đôi lúc Lý thật giận mình. Cô chỉ mong đến ngày người chồng trở về để đỡ đần tiếp tay cùng cô chăm lo cho những đứa con. Dù ngày xưa anh ta cũng chẳng thường xuyên chăm lo gì cho mẹ con Lý , bao nhiêu tiền lương đều đem nướng hết vào sòng bài hay… bao gái. Lý vẫn phải tảo tần đi buôn bán và may thuê vá mướn để nuôi con. Nhưng bây giờ anh ấy cứ đi biền biệt hết năm này sang năm khác,  đã bao lần hết Xuân đến Hạ rồi Thu lại Đông, bỏ mặc vợ con đói no không cần biết!. Hỏi thăm bên chồng thì được nhắn là đừng lo gì cho anh ta, vì bận làm ăn nên không tiện về. Thế rồi thôi!  Thời gian vẫn cứ như vô tình đùa cợt trước những tâm hồn đã tận cùng trong nỗi  khổ đau. Mòn mỏi đợi chờ chồng và cuộc sống qúa cực khổ vất vả, 3 đứa con tuổi ăn tuổi lớn, cộng thêm  nỗi lo âu nơm nớp vì luôn phải tìm cách đối phó với sự dòm ngó . Lý bây giờ đã trở thành một người đàn bà lem luốc và lôi thôi, dù cô chưa được đến 30 tuổi!

            Rồi đến ngày cả nhà may mắn được người chị của Lý bảo lãnh ra khỏi đất nước. Tưởng rằng thoát được đời sống và hoàn cảnh cũ thì gia đình sẽ thêm hạnh phúc. Nhưng không, chính Lý dù cố chịu đựng nhẫn nhịn đến đâu cũng không thể níu kéo được người chồng đã trái tính. Chỉ được thời gian đầu là vui vẻ thuận hòa khi gia đình Lý  đang còn  được trợ cấp bởi chính phủ. Lý ở nhà lo cơm nước và đưa đón con đi học, còn người chồng cũng đến trường. Sau anh ta viện cớ bây giờ anh phải tự vươn lên bằng con đường học vấn để tạo dựng tương lai  cho bản thân và cho con cái sau này . Lý do thật vững vàng và chính đáng. Thế là chồng Lý ngang nhiên tiếp tục cắp sách đến trường, tan học thì đi đây đi đó với bạn bè để mặc Lý một mình lo toan xoay vần cái ăn cái mặc cho cả gia đình, chỉ tối mịt anh ta mới trở về trong cơn say ngất ngưởng mà anh giải thích là “ xã giao”.  Để cho chồng con yên tâm học hành, Lý  phải nai lưng chạy từ chỗ làm nọ tới chỗ làm kia từ sáng tới tối để đủ  16 tiếng cho 2 fulltime Jobs, một cho mình và một để thế cho chồng. Sau giờ tan sở về đến nhà thì bóng đêm đã dần che mờ vạn vật. Trong tranh   tối tranh sáng của ngọn đèn đường chiếu heo hắt, Lý lẳng lặng tự mở cửa vào nhà. Các con không chờ nổi mẹ nên tất cả đã ăn cơm trước và rút hết vào phòng riêng học bài hoặc chơi game với nhau. Lý ăn vội bát cơm nguội,. rồi  sửa soạn thức ăn ngày mai cho các con xong  thì đã khuya . Cô vào phòng tắm xong là lên giường trong giấc ngủ chập chờn cho đến giờ thức dậy ra xe bắt đầu cho một ngày làm việc mới. Bao nhiêu năm dài liên tục như vậy, Lý càng ngày càng héo hon xanh xao, thể xác rã rời khi về đến nhà nên đã bê trễ việc nấu nướng và việc nhà càng ngày càng không đụng tay đến nổi. Thiếu bàn tay người đàn bà trong việc thu vén đồ đạc và lau chùi vệ sinh nên mọi thứ trong nhà lộn tung cả lên. Thức ăn togo mua về mấy đứa trẻ chê bỏ vì đã ăn quen thức ăn Mẹ làm, chúng thay nhau  xuống bếp nấu nấu xào xào, nhưng những món chúng bưng lên bàn càng khó ăn hơn.  Lũ trẻ bắt đầu làm quen với hamburger, với gà KFC với In & Out, Mc Donal , với Pizza. ...

            Chồng Lý có thêm lý do để ra khỏi nhà, nào là nay bạn này mời ăn mai mời bạn đi ăn trả lễ. Một thời gian dài trong trường học và trong chỗ làm Part time , anh đã quen được một số bạn đủ để lê la hết ngày, tránh phải về nhìn cảnh nhà nhàm chán và người vợ luôn ủ rũ mệt mỏi. Nhất là từ dạo Lý bị phát hiện ra căn bệnh quái ác của những người phụ nữ thường gặp, cô phải cắt bỏ hết phần tử cung, sức khỏe của Lý yếu hẳn đi sau lần đi cắt mổ về, cô đành bỏ bớt một công việc. Lại thêm, Lý thường không để ý đến chưng diện chau chuốt nên  trông hom hem già khọm. Điều này khiến người chồng ngày càng chán nản hơn khi đem  so sánh vợ mình với những người đàn bà khác đã gặp. Anh viện cớ này cớ nọ, thậm chí lắm đêm đi luôn không về. Anh ta có đủ lý lẽ để khiến Lý phải im lặng. Dù biết chồng nhiều lần nói dối, Lý vẫn cứ tự bào chữa cho anh . Cô an ủi chính mình và cố gạt ra khỏi đầu óc những ý nghĩ nghi ngờ thoáng qua, để tự an ủi mình và cũng để bào chữa cho chồng:
-          Anh ấy đâu phải là người tệ bạc đến thế. Cứ đi chơi mãi rồi có ngày cũng chán thôi.

            Thời gian trôi đi nhanh. Những đứa con lớn dần theo ngày tháng , Để đủ chỗ cho các con, Lý đã cố dành dụm đủ tiền để đổi tới một nơi ở  rộng rãi hơn. Ngôi  nhà mới mua  được sau hơn tám năm trời vất vả ngày đêm và nhịn mặc nhịn tiêu của Lý bây giờ thật khang trang, thoải mái cho năm người ở. Nhưng chẳng được bao lâu đã trở nên vắng vẻ dần. Hai đứa con lớn đã ra trường có chỗ làm ở xa nhà , đứa con út đi học ở Tiểu bang khác lâu lâu mới về thăm,  căn nhà càng thêm trống trải hơn.. Lý như cô đơn hơn ngay  trong gia đình, trong ngôi nhà  của chính mình. Và người chồng như đã ăn quen, càng ngày càng bỏ đi đêm không về nhiều hơn. Lòng đau đớn buồn tủi, Lý vẫn không dám tra hỏi, cứ miệt mài làm việc trong cô đơn.  Nhiều người chung hãng làm đã nhận ra sự thay đổi qúa lớn ở Lý, họ thương tình hỏi han xem cô bệnh gì và tranh nhau mách bảo các loại thuốc hay. Cô chỉ cười buồn không đáp khi nghe ai hỏi thăm . . Lắm khi âm thầm lặng lẽ, Lý ngồi im trong bóng đêm để dấu những giọt nước mắt ướt nhòa trên khuôn mặt.héo gầy, xơ xác. Có con có chồng , nhưng sao chỉ có mình Lý ngày đêm một mình trăn trở bơ vơ? Cô tự vấn không biết mình đã phạm phải lỗi lầm gì để chồng xa lánh?

            Chồng Lý vừa lãnh văn bằng ra trường thì vài ngày sau anh đã xin được một công việc mới với đồng lương khá bất ngờ. Thật là may mắn,  nên anh mời một số đông bạn bè đến nhà tổ chức chiêu đãi tiệc mừng. Lý xin nghỉ phép một ngày để có thì giờ thu dọn nhà cửa và để vào bếp.  Mấy  đứa con cũng dắt cả bạn về chia vui cùng Bố chúng trong dịp này. Nhìn thấy đủ mặt các con nay khôn lớn cả, Lý thấy lòng rộn ràng niềm vui. Muốn cùng chúng chuyện trò cho bõ những lúc xa cách nhớ nhung nhưng đám trẻ vô tình chỉ lo tán gẫu nói cười cùng đám bạn . Chồng Lý và khách thì tụm nhau ở một góc sân sau nhà bàn luận đủ thứ từ thời sự đến thể thao, rồi điện ảnh trong khi chờ đợi nhập tiệc… Chẳng ai chú ý đến Lý một mình lui cui tất bật trong căn bếp với đống nồi niêu soong chảo đựng đầy món ăn bốc nghi ngút khói. Mồ hôi cô nhễ nhại, mặt đỏ bừng vì hơi nóng phả ra từ mấy cái lò gas đỏ rực, suốt cả ngày bận rộn nhưng Lý đã quên hết mệt nhọc. Lâu lắm mới có được dịp tụ họp náo nhiệt. Sự ồn ào của mấy đứa con, của khách khứa , đã xóa tan hẳn  đi không khí lạnh lẽo trong gian nhà rộng . Lý vui lắm, niềm vui gặp gỡ lại đông đủ các con, và nhất là nghe tiếng nói cũng như  nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt người chồng mà chẳng biết tự lúc nào Lý không còn bắt gặp mỗi khi anh ta về đến nhà hay bất cứ khi nào vợ chồng giáp mặt nhau.

            -“ Xong chưa Mẹ, Bố đang nhắc Mẹ làm nhanh lên kìa” Tiếng đứa con trai từ cửa bếp vọng vào phá  tan nguồn suy nghĩ  mông lung. Lý vội vàng đáp:

            -“ Các con vào giúp Mẹ bưng thức ăn ra bàn đi, xong cả rồi đây.”

            Tiếng cô rơi vào khoảng không,  vì sau khi nhắc Mẹ xong cậu ta đã quay mình bỏ đi liền. Lý ngơ ngác ngó  quanh tìm kiếm nhưng chẳng thấy bóng đứa con nào. Đúng lúc ấy tiếng người chồng gọi lớn từ  ngoài sân sau làm Lý giật mình: 

 - “ Mẹ mày đâu rồi, làm gì mà lâu thế để khách chờ mãi vậy?”
            - “ Vâng, em đem ra liền đây.” Cô vội vàng xếp thức ăn vào mâm rồi bưng đi.

            Vừa thấy mặt Lý với mâm thức ăn nặng trĩu trên tay, người chồng ngồi im quắc mắt nhìn cô vẻ mặt hầm hầm ra điều tức giận.  Mải sắp xếp mọi thứ lên bàn có sẵn  khách đang ngồi chung quanh nên Lý không để ý. Khi bất ngờ ngẩng lên  chạm phải ánh mắt hằn học như xẹt ra lửa của chồng , Lý hoảng hốt run rẩy quýnh quáng cả tay chân không biết mình đã làm sai chuyện gì. “Chắc mình đã  khiến  mọi người phải chờ lâu qúa chăng? Đâu có, mời khách 6:00 PM mà giờ này mới 6:15 PM cũng đâu có trễ lắm?, hơn nữa hình như khách chưa đến đủ cơ mà ?. Cô một mình bận rộn suốt từ hôm qua đến giờ chỉ ngủ được có 4 tiếng đồng hồ. Anh ấy thấy rõ mà. Hình như xảy ra chuyện gì khác.” Lý tự hỏi nhưng giải đáp thì vẫn loanh quanh không biết câu nào đúng. Trong cái nhìn của chồng cô hình như ẩn chứa một nỗi đe dọa khiến Lý  rùng mình, nỗi run sợ người chồng có tính cáu gắt làm cô tí nữa thì đánh rơi cả cái mâm đang cầm. Lý  vội vàng cúi đầu đi nhanh  vào bếp, vừa đi vừa lo lắng. Bản án vô hình như vẫn đang treo lơ lửng trên đầu !

            Tiệc tan, khách khứa từ từ ra về lúc nào Lý cũng không hay. Vì mệt mỏi qúa độ đã làm cô ngã qụy trong bếp, không người nào thấy hoặc hay biết bởi ai nấy đều đang mải vui chuyện trò và thưởng thức những món ăn ngon . Lý bò lên lầu vào phòng ngủ nằm vật ra giường thở , cô không kịp tắm thay đổi bộ quần áo dính đầy dầu mỡ và hôi khói. Tứ chi rã rời bủn rủn, cứ thế Lý thiếp dần đi.                  

Tiếng gió đập ầm ầm vào cánh cửa sổ, Lý giật mình tỉnh dậy ngơ ngác nhìn quanh. Sao yên tĩnh qúa!
Nhìn lên đồng hồ trên tường đã 2 giờ sáng, Lý vùng dậy khi sực nhớ ra mọi chuyện, cô chạy vội ra phòng khách, vào phòng mấy đứa con , vắng tanh ! Vòng ra sau vườn nhà, không một bóng người, chỉ thấy một bãi chiến trường ngổn ngang đầy những chén bát và ly tách dơ trên mặt bàn. Thức ăn thừa có lẽ bị mèo nhà hàng xóm chạy phá  nên đổ lênh láng đầy cả từ trên bàn xuống đến dưới nền .  Những miếng  giấy napkin bị gío thổi bay tung khắp chốn từ dưới đất lẫn cả trên ngọn cây, như những con bươm bướm phất phơ bay lượn chập chờn trong bóng đêm. Lý ngao ngán nhìn cảnh tượng trước mắt, vừa ngó quanh vừa suy nghĩ lan man khi sực nhớ tới thái độ lúc chiều của chồng. Cô vẫn không tìm ra lời giải đáp nào cho ổn thỏa. Sau bữa ăn mọi người ai về nhà nấy, còn anh ta đến chỗ nào? Các con cô cũng vui chơi ở đâu sao giờ này chưa thấy về?  Lý lắc mạnh đầu để xua đuổi những ý nghĩ vơ vẩn vừa thoáng qua rồi lặng lẽ bắt tay vào thu dọn mọi thứ. Chùi rửa đống chén bát và mớ nồi niêu soong chảo đầy ngập trong sink, lau chùi dọn dẹp các nơi đâu đó tươm tất vừa xong thì  nhìn đồng hồ đã gần 5 giờ sáng. Lý tắt đèn dưới nhà rồi lên phòng tắm. May mà còn ngày Chủ Nhật để nghỉ ngơi, nếu phải đi làm trong lúc này  thì chắc chắn cô sẽ ngã gục mất  !

        Sự yên tĩnh trong ngôi nhà đã cho Lý một giấc ngủ dài không mộng mị. Cô thức giấc khi nghe tiếng chuông điện thoại reo, tiếng người bạn chung hãng hỏi thăm sức khỏe vì không thấy cô đi làm hôm thứ Sáu vừa qua. Lý nhìn đồng hồ, đã 3 giờ chiều rồi. Mê ngủ đến quên cả đói. Mọi người trong nhà vẫn chưa ai về, Lý nhấc phone định gọi cho con nhưng lại bỏ xuống. Cô không muốn phá tan đi cái vui của các con, dù sao chúng cũng chỉ còn ngày cuối để gặp bạn bè cũ. Sau ngày mai là mỗi đứa lại đi mỗi nơi rồi ! Vả lại Lý đã quen rồi sự cô đơn và quen chịu đựng nhường nhịn, Cô như   chiếc bóng âm thầm vào ra trong căn nhà rộng. Chồng và con đều là chúa tể, và một người vợ, nguời mẹ như Lý chỉ có bổn phận phục tùng chăm sóc mọi người trong nhà vô điều kiện, không than van.  
Lý lo sửa soạn cơm để cho chồng và con về ăn vì đã hơn 6 giờ chiều. Trong khi chờ đợi, cô ngồi xem TV. Hình như có tiếng xe chạy vào Garare, Lý liền đứng bật dậy mừng rỡ, cả ngày không thấy bóng một ai về khiến Lý lo lắng bồn chồn. Cô mừng rỡ chạy ra mở cửa. Nhưng …Lý bỗng sững người, chồng cô và một người đàn bà tuổi còn trẻ môi son má phấn,  ăn mặc lịch sự. Họ đang ngang nhiên tay nắm tay đứng ngoài thềm cửa và đang tươi cười trước mặt cô.

         Lý tưởng mình hoa mắt, cô đứng như trời trồng ngó trân trân hết chồng rồi lại qua người đàn bà lạ mặt. Không một lời giải thích, chồng cô lớn tiếng:

-          “Còn đứng đó làm gì, tránh đường cho người ta vào chứ?
-          “ Chào chị.”.

Người đàn bà bỗng đột nhiên lên tiếng. Lý như choàng tỉnh vội nép sang một bên, cô như á khẩu vẫn chưa mở được miệng và cũng không biết phải nói gi` . Chồng Lý với giọng nói hằn học, nhìn cô bảo:

-          “ Vào trong nhà đi tôi có chuyện nói với cô.” Bất lịch sự vừa chứ, còn không biết đáp lại lời chào hỏi của người khác nữa, người đâu mà…”  

            Với giọng dịu dàng khác hẳn, anh ta âu yếm quay sang người đàn bà: 

-    “   Em vào đi, đừng ngại gì cả để anh giải quyết cho xong chuyện này đã rồi mình đi”.

            Một lần nữa Lý lại sững sờ, tai cô lùng bùng, anh ấy đang nói gì vậy? Hay là Lý nghe lầm, Người đàn bà này là ai mà anh ta có vẻ qúy trọng quá , tại sao lại dùng giọng nói âu yếm đó với bà ta? Hay là… Lý ngồi nép một góc chiếc ghế nơi bàn ăn im lặng hồi hộp chờ đợi sự giải thích của người chồng. Linh tính báo chuyện chẳng lành khiến tim Lý đập mạnh, cô  phập phồng lo lắng. Anh ta kéo người đàn bà lạ vào ngồi một bên rồi bắt đầu bằng giọng đằng hắng:

-          “  Cô cũng đoán biết chuyện gì rồi phải không  ? "

      Lý tròn mắt , sự ngạc nhiên của Lý hiện rõ trên nét mặt khiến anh ta bật nói lớn làm cô giật mình.

-   “   Thật tình tôi không còn chịu đựng nổi sự đần độn của cô nữa. Cô đã bao lần khiến tôi xấu hổ  với bạn bè vì sự ăn mặc lôi thôi của cô, dù sao với cương vị của tôi bây giờ thì hay phải đi đây đi đó tiếp xúc với nhiều thành phần trí thức, mà cô thì tôi không thể cùng đi chung. Mọi người sẽ đánh giá về tôi như thế nào khi có người vợ như cô?  Tôi đã nhịn lâu  rồi vì các con còn nhỏ. Bây giờ đã đến lúc chúng ta nên trả cho nhau sự tự do ! "

 Anh ta đưa mắt qua nhìn người đàn bà bên cạnh, giọng qủa quyết:

            -   “ Tôi đưa người này đến đây là để cố ý báo cho cô biết, chúng ta sẽ làm giấy ly dị và tôi đã chọn được người xứng đáng để cùng tôi đi nốt đoạn đường còn lại. Cô hãy tự lo cho bản thân. Đây là giấy tờ tôi đã soạn sẵn, cô ký vào chỗ này là từ nay chúng ta đường ai nấy đi không còn phải làm phiền nhau nữa.”

            Giọng anh ta bình thản đều đều như đang kể chuyện cổ tích. Lý đứng bật dậy run rẩy cả toàn thân,  cô lặng người lảo đảo, hình như bầu trời vừa sụp đổ và mọi mảnh vỡ đang rơi tung tóe trước mặt làm hai mắt Lý nhòa đi. Đất dưới chân lung lay nghiêng đảo, cả con người Lý như muốn nhào đổ theo. Cô đưa tay vịn mép bàn,  mắt trân trân ngó về phía tia sáng của ngọn đèn đường xa xa. Lòng thổn thức và tim nghe như đau thắt lại. Cô muốn hét to nhưng cổ họng nghẹn cứng, từng giọt nước mắt long lanh âm thầm tuôn trào trên đôi má  hốc hác xanh xao. Cô vụt bỏ chạy vào phòng đóng chặt cửa lại, mặc cho tiếng gọi ở bên ngoài. Cô bật khóc nức nở, lồng ngực như bị xé tung đau nhức. Lý  lịm đi trong bóng tối, tiếng khóc không còn phát ra tiếng nữa nhưng từ sâu thẳm của tâm hồn cô đang có những tảng đá nặng đè chặt khiến Lý không thở được. Cổ họng đau rát và thân thể không còn chút sinh lực nào. Rã rời đau nhức…
            Ngoài trời bỗng nổi cơn gió lạnh, Lý nằm co ro không buồn chổi dậy kéo mền đắp.  Bóng tối đã dầy ngập khung trời từ lúc nào. Mấy đứa con đã lục tục kéo nhau về nhà nói cười râm ran phía ngoài phòng khách. Chúng đâu ngờ được gia đình đang xảy ra chuyện chia ly đau đớn, nên vẫn vô tư trong lúc người mẹ khốn khổ đang nằm cô đơn rũ rượi.

            Hàng cây theo gió gục đầu,
 Hắt hiu bóng lẻ nuốt sầu chứa chan…
            Cũng thì một kiếp hồng nhan,
            Ai vui hạnh phúc, thở than riêng mình !

   *     *     *
            Đơn ly dị đã ký xong từ cả năm trước,  người đàn ông bội bạc  ra đi với người tình trẻ đẹp sang trọng hoạt bát kia nên đã vui vẻ để lại tất cả cho Lý. Dù sao anh ta cũng còn chút lòng tự trọng, vì biết mình chẳng giúp chút công sức nào trong mớ tài sản đang có của gia đình. Tất cả là nhờ  Lý mới có được thôi. Bây giờ anh ta đã có cái bằng cấp để nhờ đó mà sống sung túc. Mấy đứa con của Lý khi biết mọi chuyện đã giận giữ từ xa bay về kịch liệt phản đối người cha, nhưng anh ta đâu có vì thế mà đổi ý. Mấy mẹ con ngồi ôm nhau khóc sau khi ở tòa về đến nhà, ba đứa con đã vừa rơm rớm nước mắt vừa lên tiếng bênh vực mẹ và trình bày tình cảnh của mẹ chúng trước tòa, dù biết việc làm này chẳng giải quyết được gì. Tuy chúng ham chơi nhưng thật ra chúng đã biết người cha có bồ từ lâu, sợ mẹ buồn nên không dám nói ra thôi. Tưởng cha mình chỉ ham vui rồi cũng trở về với mẹ nên chúng im lặng. Không ngờ sự việc trở nên đau thương đến mức này, chúng thấy hối hận và càng thương mẹ hơn. Sự an ủi của các con làm Lý bùi ngùi, nhưng với chồng thì lòng Lý lạnh tanh khi nghĩ về sự đối xử tàn nhẫn của anh ta dành cho cô trước giờ. Bây giờ đã dứt khóat được biết đâu lại càng hay, khỏi phải mỗi ngày lo lắng hay nhìn nét mặt anh ta mà sống trong phập phồng.

Căn nhà càng trống trải và lạnh lẽo hơn khi anh ta dọn hết đồ đạc cá nhân, kể cả chiếc xe mới mua. Các con cũng từ biệt mẹ rời khỏi nhà để mỗi đứa một nơi với việc học, việc làm . Một mình đơn lẻ chiếc bóng mỗi chiều về sau giờ tan việc. Lý bàn với các con dự tính  đem bán căn nhà lấy tiền chia cho mỗi đứa một phần, còn một phần Lý sẽ dùng để phòng thân khi đau ốm không còn đi làm được nữa. Các con cô đồng ý liền vì hiểu mẹ càng ngày càng yếu không thể một mình chăm sóc nổi căn nhà rộng, mà chúng thì lâu lâu mới về thăm. Chúng đưa ra ý kiến để mẹ về ở với một trong hai đứa lớn có việc làm, nhưng Lý ngại làm rộn đời sống các con. Hơn nữa ở thành phố này đã quen mà cô cũng đang có chỗ làm tốt không muốn thay đổi.  Quyết định sau cùng là bán nhà rồi Lý sẽ đi share một phòng nhỏ ở tạm qua ngày, dù sao có gia đình chủ nhà ở chung cô cũng đỡ cảm thấy cô đơn hơn.

            Từ mấy tháng nay tinh thần của Lý đã ổn định, cô đã dần quên được sự chới với lúc mới chia tay với chồng.. Hết rồi những đau khổ dằn vặt nên cô cảm thấy cuộc đời đáng sống hơn. Những nụ cười tươi đã trở lại trên khuôn mặt dần dần đầy đặn. Ở Lý đã có một sinh khí mới dù cuộc sống lẻ loi, cô tìm vui trong việc làm và việc đọc sách giúp cô tiêu khiển thời gian rảnh rang. Lý trở nên họat bát và vui vẻ, khác hẳn cô Lý  trước kia khiến ai cũng phải ngạc nhiên và mừng cho cô. Con thú nhồi bông vừa là người bạn để Lý tâm sự khi buồn và cũng là nơi để Lý trút bỏ nỗi bực dọc thoáng qua.  Và nó thì không hề biết than van hay trách móc, lúc nào cũng sẵn sàng lắng nghe và sẵn sàng hứng chịu cơn thịnh nộ của chủ. Có nó bên cạnh,  sau chỉ vài phút là Lý đã quên hết được mọi chuyện. Cô luôn tự nhủ thầm “Đừng nên để những chuyện không vui ở trong lòng” .

Trải qua mọi sự,  như một kiếp nạn trong cuộc đời mỗi người phải chịu đựng. Lý đã tìm ra cho mình một niềm an ủi , cô  đã  trả  hết nợ  nần vay mượn. Nỗi  khổ đau cùng cực đã cho cô sự trưởng thành và vững vàng hơn trong cuộc sống.  Qúa khứ như một cơn bão lớn , một con sóng giữ  nay đã từ từ  tan dần vào đại dương mênh mông.  
                                   
         Thu T.
Viết cho một hoàn cảnh.

Thursday, August 11, 2011

(TO THE PAGODA WITH MOM )LỄ CHÙA CÙNG MẸ





Ngày xưa em đeo mẹ
Băng mấy cánh đồng xa
Cùng người đi Chùa lễ
Hoà tiếng hót, chim ca

Mẹ đội thúng hoa qủa,
Em bíu chặt bên hông.
Mẹ oằn lưng nghiêng ngả,
Môi vẫn nụ cười hồng .

Em nào hay nào biết,
Tuổi bé thơ dại khờ
Vẫn tròn đôi mắt biếc
Mọi cảnh đều ngu ngơ…

Mặt , áo tuôn lã chã
Ướt đẫm mồ hôi rơi,
Mẹ sợ em vấp ngã
Nên vẫn chẳng buông, rời…

Mẹ hỏi “con có mệt?”
Đường xa nắng lên càng
nóng , nên em khóc miết
Mẹ lòng buồn nhói ngang

Mẹ ngọt câu dỗ khẽ,
Sắp đến rồi, nơi kia,
Mình vào xin lộc nhé
oản , xôi Chùa Sư chia.

Mẹ xì xụp qùy vái ,
Khấn xin mọi điều may
Em chạy quanh, mê mải
Chùa hương khói ngập đầy …

Đã bao nhiêu năm lẻ,
Trước muôn vàn bão giông
Em vẫn là cô bé,
Mẹ sẵn vùng áo Đông .

Có bao giờ mẹ hỏi
Lòng hiếu con trả trao ?
Con lời thương chưa nói,
Tình mẹ vẫn tuôn trào .



Em nay qùy trước Điện
Ngày Vu Lan thành tâm.
Mẹ ngồi trên khung ảnh,
Ánh mắt buồn xa xăm …

Ngoài trời đang buốt gía,
Hay tận cõi lòng con ?
Mẹ ơi! Con nhớ qúa,
Vòng tay ấm đâu còn !!


Thu Tâm










TO THE PAGODA WITH MOM



In the past I clang to Mom
Through some far rice fields
With Mom we went to pagoda
It mixed with singing bird song.


Mom carried fruits flowers basket
I tightly grasped at her side
Mom weighed on unstable
On lips there were red smiles


I did not know really
Childhood innocent and silly
Still with round blue eyes
All creatures were stupid


Face, coat it flew down
Wetted with sweat falling
Mom was afraid of I trip and fall
Thus she did not loose, leave


Mom asked are you tired
Far road sunlight rises
Hot thus I cried a lot
Mom sorrowful she cut short


Mom softly condoled me
About arriving, it is there
Let us enter to get luck
Glutinous rice cakes monks distributed


Mom prostrated herself repeatedly
Asked to have everything lucky
I ran around absorbed
The pagoda was filled with incense smoke


How many years there are odd
Before a multitude of life vicissitudes
I was still a little girl
Mom at ready used winter coat


Never Mom asked me
Pitiful heart I reimburse her
I had no love words spoken
Mother love still pours down


Now I kneel before the Palace
The full moon of July I am frank
Mom sits on picturesque frame
Eye light  seems very far


Outside it is freezing
Or at the bottom of my heart
Mom, I miss you much
Warm arms do not exist any more


( Aloha from Rach Gia City , 08-08-2011
Tin Huu Chu <tinhuuchu@yahoo.com>

 




   .

 

    




 
 

 
 

  

Wednesday, August 10, 2011

LỄ CHÙA ĐẦU NĂM

Trong  tiết Xuân về ngập muôn sắc ,
Giữa  nắng  hanh  hanh  thêm đậm đà .
Quẩn quanh ngơ ngẩn hồn viễn khách ,
Đà Lạt trong chiều chợt ghé qua.

Một thoáng nhàn du làn gió thổi  ,
Hoa nở dậy trời ngát hương  xa .
Trúc Lâm Thiền Viện sừng  sững nổi ,
Hằn dáng  trên nền khung lộng hoa.

Cong cong mái ngói màu son đỏ ,
Chánh Điện uy nghiêm hồi chuông vang .
Đôi con rồng lượn quanh rực rỡ,
hàng cột bên hiên sơn thếp vàng.

Hàng cây xanh mướt say nắng đứng,
Đổ nghiêng nghiêng tỏa bóng  sau hè.
Tiếng Thầy đang giảng kinh vang vọng,
Bốn phương Phật Tử qùy lặng nghe .

Lòng thấy rộn ràng  niềm hạnh phúc ,
Dạo gót lần bên khóm hoa tươi .
Hàng cây xanh tỉa vòng cung uốn  
Đẹp dáng thần tiên đến tuyệt vời !

Nắng vẫn chang chang hồng đôi má,
Chân sao bỗng luyến chẳng muốn rời…
Nơi đây thanh tịnh, bình yên qúa,
Cuốn mọi ưu phiền theo lá rơi…


Thu Tâm
Xuân Đà Lạt  2008






ĐÔI MẮT NGÀY XƯA

 

Năm xưa em mười sáu, 
Mắt đen ngời sáng trong
Hồn ngây thơ trinh trắng,
 Mộng ước dài mênh mông

Tuổi học trò thơ dại,
Ngày hai buổi đến trường.
Ướp hoa lời Thầy dạy,
Với muôn ngàn mến thương.

Đến năm em mười tám,
Mối tình đầu đến nhanh
Lời yêu em đón nhận,
Với tất cả chân thành…

Người yêu em : lính trận,
Mãi chiến trường xông pha
Biền biệt  nơi đầu gió. 
Từng ngày dài trôi xa…

Rồi em hai mươi tuổi,
Bước đi còn chơi vơi.
Đường thênh thang ngõ lối,  
 Chập chững chân  vào đời.

Lòng hân hoan  mở hội,
Đời như một bài thơ.
Hành trang linh hồn trắng,
Tim nở đầy giấc mơ …

Bao chông gai đón đợi,
Từng trắc trở mong chờ.
Như sóng xô, nước cuốn
Con thuyền bé xa bờ…

Và vài năm qua nữa,
Anh vẫn biền biệt xa,
Bước quân hành luân chuyển
Em đếm dần Thu qua …

Ngày anh quay trở lại,
Ngày quê hương nát tan.
Bao nhiêu năm gìn giữ,
Chỉ một sớm điêu tàn. !

Giặc lùa quanh ngõ tối,
Anh lại vội ra đi .
Tim đau , buồn vời vợi,
Nước mắt sầu chia ly.!

Em  hai mươi sáu tuổi,
Con thơ bồng trên tay.
Đường chông gai rong ruổi
Thăm anh chốn đọa đầy.

Một đời anh vất vả
Một kiếp em buồn lo.
Thương anh trong gian khó,
Em héo mòn lệ khô…

Đã mờ theo năm tháng
Đôi nhãn lồng ngày xưa,
Anh càng xa mù mịt,
Mắt càng buồn chơ vơ…


 Thu Tâm

 












BIỂN MỘNG

                                                           
Xa xa một cõi  trùng dương,
Bao la mộng ảo màn sương phủ mờ.
Dửng dưng bôi xóa bến bờ,
Tà dương tắt lịm lững lờ tím mây.
Giữa mênh mông rộng chiều vây,
Mexico biển dang tay đón chào.
Sóng đưa từng nhịp rì rào,
Từng cơn nhô nhấp đập ào bên khoang .
Tàu lênh đênh giữa thênh thang,
Xám khung trời rộng, ngỡ ngàng khách du …  
Chiều đưa xa vắng tiếng Thu,
Cho hương bay thoảng lời ru xuống đầy.
Bỗng dưng chiều thấp trong ngày,
Bỗng dưng một thoáng hồn ngây ngất hồn.
Vẩn vơ cơn gió  chập chờn,
Tung  tung tóc rối bay vờn vai nghiêng.
Miên man chìm đắm niềm riêng,   
Như đi lạc chốn thần tiên thuở nào….
 
Thu Tâm
Biển Mexico 2008

Tuesday, August 9, 2011

NIỀM ĐAU CHÔN DẤU



                                                               
Vào cõi mù gian khổ.
Giã từ em, anh đi
Tác tan từ dạo đó,
Tháng Sáu mùa chia ly

Thiên đường đâu còn nữa,
Ngày 30 đau thương
Tháng Tư về đập vỡ
Nát một trời quê hương !

Anh rừng sâu lầm lũi,
Em khô mòn bước chân…
Đời lầm than tăm tối,
Oằn vai với nhọc nhằn !

Thời gian trôi, cứ trôi,
Em dần héo nụ cười !
Đã bao mùa lá rụng
Anh vẫn hoài xa xôi…

Tiếc hận sâu hằn trán
Một thuở kiếp tung hoành.

Kiếp tù không bản án,
Bỗng trói đời hùng anh!


Mắt đau đáu quầng thâm
Tim nhức nhối đoạn trường.
Ôm niềm đau u uất.

Anh xót niềm quê hương!

Em vẫn bền chờ đợi,
Đến… một sáng Thu buồn.
Đưa tiễn anh, lần cuối ,
Nghẹn nuốt vào …lệ tuôn !!!

Tháng Tư sầu khói lửa,
Ba mươi mấy năm rồi.
Niềm đau còn chôn dấu,
Vấn vương hoài , anh ơi…!

Thu. Tâm
Những ngày tháng không quên