Thảm cỏ non trong sân
trường đại học,
Của một thời ngồi học với ôn thi.
Đã bao lần hằn những dấu chân di,
Cùng với dáng tóc dài em buông xoã.
Từng mùa thi đến làm em mệt lả,
Phút vô tình thả cho óc đi hoang ...
Chợt nhận biết có anh đang nhìn sang,
Với ánh mắt e dè nhưng nồng cháy.
Vờ xoay lưng tránh để anh đừng thấy,
Mặt nóng bừng , tay cầm vở run run.
Em tưởng mình vừa nhắm chút ruợu ngon ,
Và thoáng chốc tim hồng nghe xao xuyến . ..
Rồi cứ thế, mỗi chiều anh tìm đến,
Chỉ để nhìn, để thinh lặng xa xôi ?
Hồn em theo mây lãng đãng chơi vơi ,
Bao công thức, phương trình, trốn đâu mất !
Bài Triết học Đông ,Tây em thich nhất,
Cũng theo anh trôi tuột mãi ra xa...
Mấy năm dài nhanh chóng qua, vụt qua ,
Giữa hai đứa vẫn ...nhìn nhau không nói !
Mối tình thơ vẫn ngoài tầm tay với,
Vẫn xa vời cho dù chỉ tấc gang .
Anh và em hai nhánh sông đôi
đàng,
Hết tuổi học, em về theo ý Mẹ!
Lên xe hoa mà nhạt nhoà mắt lệ,
Nuốt nghẹn ngào em đành dấu người ta .
Thôi cũng đành ,chôn chặt một đời hoa ,
Thảm cỏ cũ ,cùng ai xin quên lãng ...
Thu T.
No comments:
Post a Comment