Tuesday, January 29, 2013

MỘT GÓC HÀ NỘI TRONG TÔI



H THIN (THUYN) QUANG
 
Cây rp khung tri ph Nguyn Du
Hoa sa ngt ngào mi đ Thu,
Thiền Quang  hồ lặng lờ nghiêng bóng,
Khách chợt mơ dừng chân viễn du ...
 
H GƯƠM
 
Liu vn xanh rì lng l soi,
Chơ vơ Tháp Bút ngóng trông vi .
Hồ Gươm sóng lượn cu Thê Húc,
Muôn thu còn hoài trong trí tôi ...
 
Thu T.
 

 

 

Tuesday, January 22, 2013

HOA XUÂN TRONG GIÓ





 
                             

Gió Xuân về lướt nhẹ,
Đánh thức giấc ngủ ngon .
Bên thềm đang khe khẽ
Lay động bức màn voal . 

 
Trong nắng mai hực hỡ ,    
Sáng mùa Xuân hữu tình             
Những cánh hoa bừng nở,
Muôn sắc màu lung linh ...

 
Từng giọt vàng lấp lánh,
Như ngàn vạn vì sao,
Đàn buớm cùng chắp cánh,
Đang chập chờn lao xao ...
 

Hàng cây xanh xanh thắm,
Đong đưa như vẫy chào.
Lời thầm thì khe khẽ,
Theo gió đùa vút cao ...
 

Đón Xuân qua khung cửa,
Với bầu trời mênh mang.
Đời bỗng như rộng mở,
Đón niềm vui rộn ràng .
 

Thu. T

 
 
 
 

Friday, January 18, 2013

Ngụ Ngôn Về Ngọn Nến

Ngụ Ngôn Về Ngọn Nến
Một buổi tối cúp điện, ngọn nến được đem ra đặt ở giữa phòng. Người ta châm lửa và nó bắt đầu lập loè cháy sáng. Nó hân hoan nhận ra rằng nó đã giúp cho mọi người có ánh sáng. Ai cũng phải trầm trồ: "Ôi chao, ngọn nến sáng quá, đẹp quá. dễ thương quá...". Nghe như thế, ngọn nến lại càng nhiệt thành dùng hết sức mình để ánh lửa nhỏ bé của nó đẩy lui được bóng tối chung quanh.


Thế nhưng, những giòng sáp nóng đã bắt đầu chảy ra, lăn dài dọc theo thân ngọn nến. Nó cảm thấy càng lúc nó càng bị lùn xuống, ngắn đi, ngắn thêm một chút, rồi lại một chút nữa...Cho đến khi chỉ còn lại một nữa, ngọn nến giật mình tự nhủ: "Chết mất ta mà cứ cháy sáng mãi thế này thì chẳng mấy chốc, ta sẽ tàn lụi mất thôi! Tại sao? Tại sao ta lại phải hy sinh một cách thiệt thòi, oan uổng và ngu ngốc như vậy chứ?".

Ngần ngừ trong một thoáng, ngọn nến đã quyết định nương theo một cơn gió thoảng để tự mình tắt phụt đi. Tất cả chỉ còn lại một sợi khói mỏng manh giống như một nụ cười mãn nguyện yên tâm...

Mọi người trong phòng chợt nhốn nháo bảo nhau: "Thôi chết! Tắt mất ngọn nến rồi, tối quá, làm sao bây giờ?". Ngọn nến chưa kịp cảm thấy tự hãnh diện vì tầm quan trọng của mình thì đã có một người bình tĩnh lên tiếng đề nghị: "Nến dễ bị gió thổi tắt lắm, để tôi đi tìm một cái đèn dầu thì bảo đảm hơn!". Chỉ cần mò mẫm trong bóng tối ít phút, người ta đã tìm và thắp sáng được một cây đèn dầu cũ kỹ. Còn mẫu nến cháy dỡ ban nãy thì người ta quăng nó vào ngăn kéo tủ...

Ngọn nến buồn thiu, thế là từ nay khó mà còn có dịp để được cháy sáng nữa. Nến chợt hiểu ra tất cả: "Đời tôi là để cháy sáng, cháy sáng đến tiêu tan đi cho mọi người, cho dù tôi chỉ có thể cháy sáng với một ánh lửa nhỏ nhoi, bởi vì tôi là một ngọn nến..."

Thursday, January 17, 2013

CHIẾC RĂNG KHỂNH CỦA TÔI



“ Cứ cười đi, mai mốt “ cái răng nanh ” mọc dài thêm đâm thủng sứt môi thì hết đùa ...”

Mẹ vừa lườm vừa mắng khi tôi làm trò hề chọc cho cả nhà cười vui.

Đang há to mồm cười sặc sụa tôi vội nín bặt,:

“Thật không Mẹ” . Mẹ nghiêm mặt :

Thật chứ sao không ?

Chết thật rồi , trong bụng đánh lô tô, chạy vội vào trong nhà đứng nhìn trước gương , tưởng tượng cảnh sứt môi mai này của mình mà thấy lo lắng qúa chừng. Làm sao bây giờ !

Đã thế ông anh còn ghẹo thêm:  Mầm mống của ác qủy Dracula!

 
Hồi đêm vừa nằm mơ, một giất mơ hãi hùng qúa. Tôi thấy tôi và tia nhìn của các bạn học , thấy mọi người quay mặt đi với ánh mắt thương hại ... Khi cả bọn đi ngang qua khung cửa kính của một cửa tiệm ngoài phố, tôi vô tình thấy hình bóng một cô bé dị hình trước mặt trông quen quen . Ơ sao lại ăn mặc giống tôi như đúc thế, cũng aó len mỏng khoác ngoài áo dài trắng , tóc cột cao bằng sợi giây thun đỏ... Ủa, tôi đó  mà , mái tóc dài đặc biệt mà các bạn thương mến đặt cho biệt danh “Thu Tâm cheval” .Tôi thử  đưa tay thoa lên mặt và cô bé kia cũng thoa mặt, dơ cao tay lên trời quay nghiêng người lại , người trong hình cũng làm y hệt !.Nhưng điều hãi hùng nhất ,hình ảnh cái môi kỳ dị với hai bên mép bị kéo nhếch lên cao bởi đường nứt để hở mấy cái răng bên trong , giống một ác qủy... Tôi ôm mặt hét lên và bỏ chạy , tiếng chân người đuổi theo la hét ồn ào.... Chạy mãi, sắp đứt hơi thì giật mình tỉnh giấc, mồ hôi đổ ướt áo, tôi tung chăn nhảy vội xuống giường đi tìm chiếc gương soi. Hú hồn, chỉ là ác mộng !


Mỗi buổi sáng vừa thức giấc còn đang cuộn mình trong chăn ấm tôi vội vàng đưa tay sờ lên quanh môi, rà soát thử xem có gì khác lạ . Rồi len lén soi trong chiếc gương bé xíu đặt trên đầu giường, nhìn kỹ bên trái bên phải môi vẫn không thấy gì khác lạ, vẫn chỉ thấy mỗi bên mép trên hơi cộm lên một tí như mọi khi. Sau đó mới yên tâm sửa soạn đi học.

Nỗi ám ảnh kéo dài khiến mặt tôi lúc nào cũng buồn so, không còn hay đùa và làm trò hề cho các em vui nữa. Mẹ hỏi

“Con có đau ốm gì không?” “Dạ không, Mẹ.” Lòng buồn vời vợi không nói ra được.

Một hôm, trong giờ ra chơi  có cô bạn học kể chuyện vừa đi nhổ răng sâu về, tôi e dè hỏi thăm :

“Có đau không ?” “ Hơi khó chịu thôi, vì người ta chích thuốc tê mà  ”!

Quan sát bạn mấy hôm sau vẫn thấy cô cười nói, ăn uống như bình thường.

Thế là một quyết định “động trời” thành hình trong tâm tưởng tôi .

Một ngày .... xấu trời kia, dấu cả Mẹ tìm tới  Nha Sĩ để nhờ xử tội chiếc môi sứt tưởng tượng.

Đau muốn la làng dù có thuốc tê hổ trợ. Nhìn lại trong gương thấy mặt mình sao...hổng giống ai hết ?

Báo hại về nhà vừa bị sốt hết mấy hôm vừa bị mắng . Lại thêm mất hết số tiền Mẹ cho để may áo mới.

Ôi răng khểnh thân yêu của tôi, thôi chia tay vĩnh viễn từ đây ! Tiếc cũng muộn rồi !Huhuhu

Sau đó đám bạn học của tôi thắc mắc :
 
“ Mặt TT sao bữa nay lạ qúa ?!” .
Khi biết được chuyện, tụi nó la làng lên mắng cho một trận :
“Tụi tao muốn có răng khểnh như mày mà không có được, tự nhiên nghe Mẹ với anh đùa mà tưởng thật. Sao mày khờ qúa vậy? ”.
Tôi chỉ biết nhăn răng (không khểnh) ra cười trừ....  Mất mấy năm chỗ hổng của răng bị nhổ mới khít lại. Thiệt tình ! Đúng là ngáo ộp phải không qúy vị.
Thu Tâm.
Một thời tuổi dại.
 
 

Wednesday, January 16, 2013

PHÁ TAN SỰ IM LẶNG - Sống để yêu thương



http://www.tritrilivingskills.net/data/news/2011/3/3089/1245806270_nv.jpg

Sống để yêu thương


PHÁ TAN SỰ IM LẶNG

Tôi không chắc mình đang làm việc gì khi tham gia vào câu lạc bộ Charleswood Rotaract ở Winnipeg, Canada. Chúng tôi đến đấy sớm để chào đón những phụ huynh dẫn trẻ đến cho cuộc gặp gỡ đặc biệt của văn phòng "Những người Anh, người Chị lớn."

Những đứa trẻ đến đông dần đến khi chúng tôi có năm mươi em nhét đầy căn phòng nhỏ. Đây là những "người Em nhỏ" chưa được gặp "Anh Chị lớn" của mình.

Tuy với tuổi hai mươi đầy năng lượng và nhiệt huyết, nhưng làm sao mười người chúng tôi có thể xoay sở với lũ trẻ ở hồ bơi đây? Tôi cứ nghĩ mãi về điều này khi nhìn chúng đang dồn vào phòng.

Hầu hết những đứa trẻ đều khoảng tám tuổi. Những câu chuyện cười về chức năng của cơ thể khiến chúng cười khúc khích, và chúng bắt đầu bày những trò đùa tinh quái khi cha mẹ đã ra về.

Giữa đám lộn xộn này, tôi bỗng chú ý đến một cậu bé đang ngồi co lại ở góc phòng. Nhỏ hơn hẳn so với các bạn, cậu bé không thấy thoải mái lắm khi ở trong nhóm này. Cậu quấn hai tay vào chiếc khăn và lặng lẽ nhìn xuống sàn nhà. Cậu trông có vẻ sợ đám đông này hơn cả tôi, vì vậy tôi tìm cách tiến đến cậu bé.

Ngay khi đó, một người thông báo thành lập những nhóm nhỏ hơn. Vì tôi đang đến chỗ cậu bé, nên cậu bé cũng thuộc luôn vào nhóm của tôi.

Tuy hồ bơi chỉ cách đây vài khu nhà, nhưng chúng tôi lại phải băng qua một con đường con đúc. Khi đèn tín hiệu bật lên, tôi vừa định bước xuống lề đường thì có cảm giác một bàn tay nhỏ đang nắm lấy tay tôi. Đó chính là bàn tay của cậu bé đáng thương ấy. Cậu vẫn tiếp tục nhìn xuống đất và nắm chặt tấm khăn bằng tay kia.

Khi chúng tôi qua bên kia đường, tôi tưởng cậu bé sẽ thả tay tôi ra. Lũ trẻ té nước vào nhau, thổi còi, chơi với những trái bóng nhựa. Những tiếng la hét lanh lảnh của năm mươi đứa trẻ tinh nghịch vừa được thoát khỏi cha mẹ và thầy cô vang vọng khắp hồ chơi.

Khi tơi tiến gần hơn, tôi có thể thấy đôi mắt cậu bé lâu lâu lại ngước lên nhìn mặt nước lóng lánh để dõi theo hướng bóng bay từ tay các bạn khác. Khi một trái bóng lăn lại gần chỗ tôi, tôi ném nó về phía cậu bé. Nhưng tôi cố tình ném nhẹ vì sợ sẽ làm cậu giật mình khi đang mải nhìn mặt nước.

Trái bóng làm cậu bé giật mình. Nhưng khi cậu tiến lại gần trái bóng thì một đứa bé khác ngoi lên từ cạnh hồ và chộp lấy trái bóng chạy đi. Tuy vậy, điều này đã làm cậu chú ý khi cậu nhìn về hướng người đã ném nó. Cậu bé bắt gặp ánh mắt của tôi. Tôi nhe răng cười với cậu bé, và thật ngạc nhiên cậu cũng toét miệng cười và bước lại chỗ tôi.

Tôi tự động nhặt một trái bóng khác và ném phía cậu. Khi cậu bé bắt được trái bóng và ném trả cho tôi, nụ cười bẽn lẽn của cậu đã chuyển thành nụ cười tươi rói.

Ngay lúc tôi vừa mới làm quen được với sự nhốn nháo này, một hồi còi cuối nổi lên. Trong giấy lát, tất cả lũ trẻ chạy xuyên qua chỗ tủ khóa với vẻ rất vội vã: bánh Pizza và nước ngọt đang chờ chúng ở văn phòng các Anh Chị lớn!

Chúng tôi tổ chức cho từng nhóm của mình quay trở lại, lần này thì cậu nhỏ đã nắm lấy tay tôi ngay cả trước khi tôi bắt đầu đi. Trông cậu khác hẳn vài giờ trước đây.

Mặc dù cậu bé chẳng nói gì cả, nhưng đôi mắt đã sáng hơn, nụ cười đã nở trên môi, và cậu không còn thích ngắm nghía bàn chân mình nữa. Khi chúng tôi đến góc đường mà ban nãy cậu bé đã nắm tay tôi lần đầu tiên, tôi cảm thấy hạnh phúc với niềm tự hào là mình đã hoàn thành tốt công việc. Chỉ cần dành chút thời gian quan tâm đến cậu nhỏ đang đi cạnh tôi thôi, tôi đã giúp cậu bé cởi mở hơn và có một khoảng thời gian tuyệt vời.

Bỗng một cái giật nhẹ vào tay xua đi những hình ảnh tưởng tượng của tôi. Khi nhìn xuống cậu bé, tôi thấy cậu đang nhìn thẳng vào mắt tôi. Và cậu nói những từ duy nhất mà tôi được nghe trong suốt ngày hôm đó: "Anh sẽ là Anh trai lớn của em nhé?"

Và đó là lúc tôi nghĩ rằng: cậu bé có lẽ sẽ nhớ lâu lắm những giây phút của ngày hôm nay.
Tác giả : Rod Delisle.

"Một người dường như càng ít nói, thì họ càng tìm được nhiều cách để nói ".
Jeffrey Burke
http://dongten.net/wp-content/uploads/2012/03/Chia-Se.jpgLính thủy sưu tầm và minh họa.

Tuesday, January 15, 2013

DANH NGON CUOC SONG - Guitar Vo Thuong-BP

DANH NGON CUOC SONG - Guitar Vo Thuong-BP

SÁM HỐI

 
Xin cám ơn những chân tình dành tặng,
Cho một người mang nặng nghiệp ,duyên !
Trót sinh ra trong chốn lắm ưu phiền ,
Chuyện sầu khổ mấy ai mà tránh được !
Vướng nợ căn có thể từ kiếp trước ,
Tu lỗi lầm hay lỡ khiến ai đau ?
Người một phận có ai gánh hộ đâu !
Cố học cho thấm nhuần câu vay trả .
Ghét thương , sầu hận cũng do nợ cả,
Sướng khổ, giàu nghèo ai giữ mãi không ?
Đời người được bao nhiêu mùa Đông,
Rồi Xuân, Hạ, Thu, bốn mùa mấy bận ?
Tâm đã tịnh nên an lòng đón nhận,
Trí đã thông vòng lẩn quẩn luân hồi .
Mắt dửng dưng giữa thực gỉa cõi đời,
Tai gạt bỏ những hơn thua ganh ghét.
Mấy mươi năm một đời cũng sắp hết,
Bổn phận tròn , trách nhiệm đã như xong,
Cuộc đời Sắc Sắc Không Không,
Nguyện xin sám hối làu thông kiếp này .
Thu Tâm.
Jan 19-13

CHÚC XUÂN Qúy Tị




 
Trần thế chan hòa ánh nắng Xuân,
Nhạc vui vang dội khắp xa gần .
Xinh xinh lá thắm vươn e ấp,
Nho nhỏ nụ xanh nhú ngại ngần .
Đào đỏ nhẹ nhàng điểm dáng ngõ  ,
Mai vàng từng cánh tô màu sân .
Muôn nhà phước lộc đến ngay cửa ,
Qúy Tị buồn , vui hết nợ nần .
 
Thu T
Xuân Nhâm Thìn 2013

CHIỀU TÀN


Mây lang thang vắt vẻo trên đầu núi,
Chiều đong đưa từng tiếng vút xa vời.
Nắng mộng mơ ngủ vùi như tiếc nuối ,
Hoàng hôn thầm len lén không buồn trôi…
 
Giữa không trung thoáng ngập ngừng chiếc lá,
Ngả nghiêng chao lượn mãi, dáng dật dờ .
Lá bâng khuâng dò hỏi từng chốn lạ,
Chân ngại ngùng nghe hoang vắng bơ vơ…
 
Làn sương đã chập chùng mang hơi lạnh,
Ngọn núi mờ lặng lẽ nép xa xa.
Trong mênh mông ráng chiều thêm cô quạnh
Hàng cây run trong bóng xám nhạt nhòa.
 
Từng ánh sao xẹt ngang vùng trời thẫm,
Rơi xuống màn nước gợn sóng lung linh.
Cánh buồm căng lồng khuôn trăng bóng đậm
Mặc gió đùa cho thuyền nổi lênh đênh…
 
Vài con chim lẻ loi đang tìm tổ,
Cất giọng buồn ngơ ngác, lạc hướng bay.
Mắt rưng rưng, ngại ngùng đôi cánh vỗ,
Trời mênh mang hằn bóng dáng hao gầy.
 
Thời gian trôi mặc chiều đi trăn trở,
Mùa xoay vần chia mưa nắng hai nơi.
Gió hắt hiu thổi âm buồn vụn vỡ,
Để võ vàng thêm ngày tháng chơi vơi.
 
Thu T.
 

 

Lời Hay Ý Đẹp

Lời Hay Ý Đẹp
1. Trăm năm trước thì ta chưa gặp
Trăm năm sau biết có gặp lại không
Cuộc đời sắc sắc không không
Thôi thì ta hãy hết lòng với nhau
2 .Một cũng chấp mà hai cũng chấp
Chất chứa trong lòng chi mà khổ
Trăm điều bỏ, ngàn điều cũng bỏ
Thong dong tự tại thế mà vui
3.Thật ở đâu xa thật ở lòng
Cõi lòng thanh tịnh tợ hư không
Mùi hương phảng phất sen thơm ngát
Át cả bùn nhơ chốn bụi hồng
4. Nhận cho về với vô dư
Ta người tan biến giữa hư không này
5. Bóng vờn lên ngọn tử sinh
Gậy khua đầu gậy giật mình thiên thu
6. Trăm năm nhìn xuống đời hư ảo
Phút chốc nhìn lên ngộ lẽ trời
7. Ta trồng hạt giống từ bi
Ngày sau kết trái vô- vi- cúng- dường
Nguyện trên khắp nẻo vô thường
Người đi phổ độ vào đường chân như
8. Thỏng tay buông những lụy phiền
Chậm câu hơi thở trên triền trầm luân
Lắng lòng trong giọt tham sân
Là khi thiền vị đã gần nơi tâm
9. Lắng lòng theo những nhịp chuông
Buông dần tục niệm bên tuồng đời kia
Miệt mài thương ghét sớm khuya
Rồi mai cũng vất xuống bia mộ mình.
10. Gió ngát rừng hương tăng nở hoa
Trời cao lồng lộng mấy yên hà
Một mai ngồi lại bên sông vắng
Mặc khách giang hồ lặng lẽ qua
11. Vô minh rớt lại ta bà
Soi trong tự tánh thấy ta lại về
Thoát ra từ vực u mê
Vô thường được mất có hề chi đâu.
12. Ta về ngồi lại tình hư ảo
Hư ảo không còn chỉ có ta
13. Có không còn mất chẳng bận lòng
Yêu ghét được thua chẳng mong trông
Mở rộng tâm ra lòng thanh thản
An vui tự tại dạ thong dong
14.Tìm ta một cội nghỉ chân
Giữa chan chát nắng giữa tầm tã mưa
Ngược dòng sinh tử xô đưa
Tim ta một cội để vừa đủ che
Lối quen khấp khiễng đi -về
Gót chân đã mỏi, đam mê đã chùng
Ta từ vô thí mịt mùng
Bước chưa ra khỏi một vùng nhân duyên
Tìm ta một cội chân nguyên
Vào nương bỗng mất, nhập miền vô ưu

__._,_.___

Sunday, January 13, 2013

NGỘ





“Nếu biết đời là bể khổ triền miên
Mình chấp nhận, an nhiên, vui trong khổ!
  (NN)
Khi trải qua biết bao điều khốn khó ,
Mới thấy đời đáng qúy , đáng được yêu .
Ta vẫn hạnh phúc, vẫn phước đức nhiều ,
Còn sức khỏe, còn cháu con quanh quẩn.
Lúc tuổi gìa dù mơ màng lẩn thẩn,
Có bạn bè khắp chốn để sẻ chia .
Trên mạng ảo bất kể sớm hay khuya ,
Đều có sẵn những gì ta muốn rõ.
Bàn phím nằm im lặng chờ tay gõ,
Nhận hết tâm tình, thương nhớ, thở than ...
Chợt nhận ra ta sung sướng vô vàn ,
Chuyện cơm gạo đã từ lâu quên lãng.!
 Thu T.

Friday, January 11, 2013

CÒN ĐÂU ĐÔi MẮT NGÀY XƯA




Ngày xưa mắt em trong veo,
Bây giờ biến dạng eo xèo huyền mơ.
Sương lam che kín đôi bờ,
Trông xa chẳng thấy, gần... mờ căm căm ...
Lái xe cứ phải khấn thầm,
Ánh nhìn phiêu lạc, ủi lầm cột , cây !!!
Đèn xanh bỗng chốc dừng ngay,
Chân ga đạp lộn xe bay lên lề .
Loanh quanh lạc mãi lối về.
Đường quen bỗng lạ, bảng đề mông lung !
Bạn bè than vãn tứ tung ,
Thương yêu tên gọi đóng khung “Tâm ...nhòe ”...!
Không tìm ra lối : khóc nhè,
Màn đêm phủ xuống, lè phè : không đi !
Hình xưa , mắt cũ nhớ chi,
Nhắc thêm chỉ tiếc, giá chi ... đừng gìa .
 
Thu T.

RIÊNG MỘT GÓC TRỜI (Khanh Ha`)



(Xin click vào hình để nghe được nhạc)

Tiếng hát : Khánh Hà



Tình yêu như nắng nắng đưa em về bên giòng suối mơ
Nhẹ vương theo gió gió mang câu thề xa rời chốn xưa
Tình như lá úa rơi buồn trong nỗi nhớ
Mưa vẫn mưa rơi mây vẫn mây trôi hắt hiu tình tôi

Người vui bên ấy xót xa nơi này thương hình dáng ai
Vòng tay tiếc nuối bước chân âm thầm nghe giọt nắng phai
Đời như sương khói mơ hồ trong bóng tối
Em đã xa rồi tôi vẫn chơi vơi riêng một góc trời

Người yêu dấu người yêu dấu hỡi
Khi mùa xuân vội qua chốn nơi đây
Nụ hôn đã mơ say bờ môi ướt mi cay
Nay còn đâu

Tìm đâu thấy tìm đâu thấy nữa
Khi mùa đông về theo cánh chim bay
Là chia cách đôi nơi là hạnh phúc rã rời
Người ơi

Một mai em nhé có nghe thu về trên hàng lá khô
Ngàn sao lấp lánh hát câu mong chờ em về lối xưa
Hạ còn nắng ấm thấy lòng sao buốt giá
Gọi tên em mãi trong cơn mê này mình nhớ thương nhau

Gọi người Yêu Dấu & (Nhac)


(Xin Click vào tựa bài )
Gọi người Yêu Dấu

Nhạc : Nguyễn Đức Nghiêm
Tiếng hát : Ngọc Lan

Anh lại tìm về trong giấc mơ,
Bao nhiêu yêu dấu tự bao giờ
Dấu trong sâu thẳm hồn băng gía,
Nay bỗng tràn về theo gió đưa...
 
Anh đến thoảng qua như bóng mây,
Rồi đi vội vã chẳng vẫy tay !
Bỏ em một góc âm thầm nhớ,
Òa vỡ nghẹn ngào trong mắt cay ...
Chỉ nghe đâu đây tiếng thở dài ,
Hơi lạnh ngập tràn đến buốt vai
Tiếng khua khe khẽ giọt mưa rớt,
Chao liệng âm thầm , chiếc lá phai !  
 
Gío vẫn rạt rào khua nửa đêm,
Bên song em mỏi mắt dõi tìm.
Ngoài kia toàn  bóng đen lừng lững,
Xóa mất đâu rồi, anh của em !?

 
Em đã gọi anh lạc giọng buồn,
Dù thâm tâm hứa quyết vùi chôn.
Bao năm sao vẫn không xóa được,
Để mỗi ngày càng thương nhớ hơn...    
Thu T.



 

Thà Làm Hạt Mưa Bay (Ý Lan)





 
 
 
(Click vào tựa bài )
Thà Làm Hạt Mưa Bay
 
Thơ : Lý Thiện Ngộ
Nhạc : Trần Thanh Tùng
Tiếng hát : Ý Lan

Thursday, January 10, 2013

Giá Trị Một Ly Sữa và Lòng Biết Ơn

  

 74a7dg7a_zps69c5dcf2.gif

 

Giá Trị Một Ly Sữa và Lòng Biết Ơn



1892, Stanford University


ĐÂY LÀ MỘT CÂU CHUYỆN CÓ THẬT XẢY RA VÀO NĂM 1892 TẠI ĐẠI HỌC STANFORD

Có một cậu học sinh 18 tuổi đang gặp khó khăn trong việc trả tiền học. Cậu ta là một đứa trẻ mồ côi, và cậu ta không biết đi nơi đâu để kiếm ra tiền. Thế là anh chàng này bèn nảy ra một sáng kiến. Cậu ta cùng một người bạn khác quyết định tổ chức một buổi nhạc hội ngay trong khuôn viên trường để gây quỹ cho việc học.

Họ tìm
đến người nghệ sĩ dương cầm đại tài Ignacy J Paderewski . Người quản lý của Paderewski yêu cầu một khoản phí bảo đảm $2000 để cho ông ấy được biểu diễn. Sau khi họ thoà thuận xong, hai người sinh viên ấy bắt tay ngay vào công việc chuẩn bị để cho buổi trình diễn được thành công.

Ngày trọng đại ấy cuối cùng đã đến. Paderewski cuối cùng cũng đã buổi diễn tại Stanford. Thế nhưng không may là vé vẫn chưa được bán hết. Sau khi tổng kết số tiền bán vé lại, họ chỉ có được $1600. Quá thất vọng, họ đến chỗ của của Paderewski để trình bày hoàn cảnh của mình. Hai người sinh viên ấy đưa Paderewski toàn bộ số tiền bán vé, cùng với 1 check nợ $400, và hứa rằng họ sẽ trả số nợ ấy sớm nhất có thể.


“KHÔNG”, Paderewski nói. “Cái này không thể nào chấp nhận được.” Ông ta xé tờ check, trả lại $1,600 cho hai chàng thanh niên và nói: “Đây là 1600 đô, sau khi trừ hết tất cả các chi phí cho buổi biểu diễn thì còn bao nhiêu các cậu cứ giữ lấy cho việc học. Còn dư bao nhiêu thì hãy đưa cho tôi.” Hai cậu sinh viên ấy vô cùng bất ngờ, xúc động cảm ơn Paderewski...


Đây chỉ là một làm nhỏ, nhưng đã chứng minh được nhân cách tuyệt vời của Paderewski.


Tại sao ông ấy có thể giúp hai người mà ông ấy thậm chí không hề quen biết. Chúng ta tất cả đều đã bắt gặp những tình huống như vậy trong cuộc sống của mình. Và hầu hết chúng ta đều nghĩ: "Nếu chúng ta giúp họ, chúng ta sẽ được gì?” Thế nhưng, những người vĩ đại họ lại nghĩ khác: "Giả sử chúng ta không giúp họ, điều gì sẽ xảy ra với những con người đang gặp khó khăn ấy?" Họ không mong đợi sự đền đáp, Họ làm chỉ vì họ nghĩ đó là việc nên làm, vậy thôi.

Người nghệ sĩ dương cầm tốt bụng Paderewski hôm nào sau này trở thành Thủ Tướng của Ba Lan. Ông ấy là một vị lãnh đạo tài năng. Thế nhưng không may chiến tranh thế giới nổ ra, và đất nước của ông bị tàn phá nặng nề. Có hơn một triệu rưỡi người Ba Lan đang bị chết đói, và bây giờ chính phủ của ông không còn tiền để có thể nuôi sống họ được nữa. Paderewski không biết đi đâu để tìm sự giúp đỡ. Ông ta bèn đến Cơ Quan Cứu Trợ Lương Thực Hoa Kỳ để nhờ sự trợ giúp.


Người đứng đầu cơ quan đó chính là Herbert Hoover, người sau này trở thành Tổng Thống Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ. Ông Hoover đồng ý giúp đỡ và nhanh chóng gửi hàng tấn lương thực để cứu giúp những người Ba Lan đang bị đói khát ấy.


Thảm họa cuối cùng cũng đã được ngăn chặn. Thủ Tướng Paderewski lúc bấy giờ mới cảm thấy nhẹ nhõm. Ông bèn quyết định đi sang Mỹ để tự mình cảm ơn ông Hoover vì cử chí cao quý của ông ấy đã giúp đỡ người dân Ba Lan trong những lúc khó khăn. Thế nhưng khi Paderewski chuẩn bị nói câu cảm ơn thì ông Hoover vội cắt ngang và nói: “Ngài không cần phải cảm ơn tôi đâu, thưa ngài Thủ Tướng. Có lẽ ngài không còn nhớ, nhưng vài năm trước, ngài có giúp đỡ hai cậu sinh viên trẻ tuổi ở bên Mỹ được tiếp tục đi học, và tôi là một trong hai chàng sinh viên đó đấy.”


THẾ GIỚI NÀY ĐÚNG THẬT LÀ TUYỆT VỜI, KHI BẠN CHO ĐI THỨ GÌ, BẠN SẼ NHẬN LẠI ĐƯỢC NHỮNG ĐIỀU TƯƠNG TỰ.