Mây lang
thang vắt vẻo trên đầu núi,
Chiều đong đưa
từng tiếng vút xa vời.
Nắng mộng mơ ngủ
vùi như tiếc nuối ,
Hoàng hôn thầm
len lén không buồn trôi…
Giữa không
trung thoáng ngập ngừng chiếc lá,
Ngả nghiêng
chao lượn mãi, dáng dật dờ .
Lá bâng khuâng
dò hỏi từng chốn lạ,
Chân ngại ngùng
nghe hoang vắng bơ vơ…
Làn sương đã
chập chùng mang hơi lạnh,
Ngọn núi mờ lặng
lẽ nép xa xa.
Trong mênh mông
ráng chiều thêm cô quạnh
Hàng cây run
trong bóng xám nhạt nhòa.
Từng ánh sao
xẹt ngang vùng trời thẫm,
Rơi xuống màn
nước gợn sóng lung linh.
Cánh buồm căng
lồng khuôn trăng bóng đậm
Mặc gió đùa
cho thuyền nổi lênh đênh…
Vài con chim
lẻ loi đang tìm tổ,
Cất giọng buồn
ngơ ngác, lạc hướng bay.
Mắt rưng rưng,
ngại ngùng đôi cánh vỗ,
Trời mênh
mang hằn bóng dáng hao gầy.
Thời gian trôi
mặc chiều đi trăn trở,
Mùa xoay vần
chia mưa nắng hai nơi.
Gió hắt hiu
thổi âm buồn vụn vỡ,
Để võ vàng thêm
ngày tháng chơi vơi.
Thu T.