“ Cứ cười đi, mai mốt “ cái
răng nanh ” mọc dài thêm đâm thủng sứt môi thì hết đùa ...”
Mẹ vừa lườm vừa mắng khi tôi
làm trò hề chọc cho cả nhà cười vui.
Đang há to mồm cười sặc sụa
tôi vội nín bặt,:
“Thật không Mẹ” . Mẹ nghiêm
mặt :
Thật chứ sao không ?
Chết thật rồi , trong bụng
đánh lô tô, chạy vội vào trong nhà đứng nhìn trước gương , tưởng tượng cảnh sứt
môi mai này của mình mà thấy lo lắng qúa chừng. Làm sao bây giờ !
Đã thế ông anh còn ghẹo thêm: Mầm mống của ác qủy Dracula!
Hồi đêm vừa nằm mơ, một giất
mơ hãi hùng qúa. Tôi thấy tôi và tia nhìn của các bạn học , thấy mọi người quay
mặt đi với ánh mắt thương hại ... Khi cả bọn đi ngang qua khung cửa kính của một
cửa tiệm ngoài phố, tôi vô tình thấy hình bóng một cô bé dị hình trước mặt trông
quen quen . Ơ sao lại ăn mặc giống tôi như đúc thế, cũng aó len mỏng khoác ngoài
áo dài trắng , tóc cột cao bằng sợi giây thun đỏ... Ủa, tôi đó mà , mái tóc dài đặc biệt mà các bạn thương mến
đặt cho biệt danh “Thu Tâm cheval” .Tôi thử
đưa tay thoa lên mặt và cô bé kia cũng thoa mặt, dơ cao tay lên trời
quay nghiêng người lại , người trong hình cũng làm y hệt !.Nhưng điều hãi hùng
nhất ,hình ảnh cái môi kỳ dị với hai bên mép bị kéo nhếch lên cao bởi đường nứt
để hở mấy cái răng bên trong , giống một ác qủy... Tôi ôm mặt hét lên và bỏ chạy
, tiếng chân người đuổi theo la hét ồn ào.... Chạy mãi, sắp đứt hơi thì giật mình
tỉnh giấc, mồ hôi đổ ướt áo, tôi tung chăn nhảy vội xuống giường đi tìm chiếc gương
soi. Hú hồn, chỉ là ác mộng !
Mỗi buổi sáng vừa thức giấc
còn đang cuộn mình trong chăn ấm tôi vội vàng đưa tay sờ lên quanh môi, rà soát
thử xem có gì khác lạ . Rồi len lén soi trong chiếc gương bé xíu đặt trên đầu
giường, nhìn kỹ bên trái bên phải môi vẫn không thấy gì khác lạ, vẫn chỉ thấy mỗi
bên mép trên hơi cộm lên một tí như mọi khi. Sau đó mới yên tâm sửa soạn đi học.
Nỗi ám ảnh kéo dài khiến mặt
tôi lúc nào cũng buồn so, không còn hay đùa và làm trò hề cho các em vui nữa. Mẹ
hỏi
“Con có đau ốm gì không?”
“Dạ không, Mẹ.” Lòng buồn vời vợi không nói ra được.
Một hôm, trong giờ ra chơi có cô bạn học kể chuyện vừa đi nhổ răng sâu về,
tôi e dè hỏi thăm :
“Có đau không ?” “ Hơi khó
chịu thôi, vì người ta chích thuốc tê mà
”!
Quan sát bạn mấy hôm sau vẫn
thấy cô cười nói, ăn uống như bình thường.
Thế là một quyết định “động
trời” thành hình trong tâm tưởng tôi .
Một ngày .... xấu trời kia,
dấu cả Mẹ tìm tới Nha Sĩ để nhờ xử tội chiếc
môi sứt tưởng tượng.
Đau muốn la làng dù có thuốc
tê hổ trợ. Nhìn lại trong gương thấy mặt mình sao...hổng giống ai hết ?
Báo hại về nhà vừa bị sốt hết
mấy hôm vừa bị mắng . Lại thêm mất hết số tiền Mẹ cho để may áo mới.
Ôi răng khểnh thân yêu của
tôi, thôi chia tay vĩnh viễn từ đây ! Tiếc cũng muộn rồi !Huhuhu
Sau đó đám bạn học của tôi
thắc mắc :
Khi biết được chuyện, tụi
nó la làng lên mắng cho một trận :
“Tụi tao muốn có răng khểnh
như mày mà không có được, tự nhiên nghe Mẹ với anh đùa mà tưởng thật. Sao mày
khờ qúa vậy? ”.
Tôi chỉ biết nhăn răng (không
khểnh) ra cười trừ.... Mất mấy năm chỗ hổng
của răng bị nhổ mới khít lại. Thiệt tình ! Đúng là ngáo ộp phải không qúy vị.
Thu Tâm.
Một thời tuổi dại.
No comments:
Post a Comment