Tôi thấy mình như giọt sương trong đêm
Đọng trên cành lá non chờ nắng lên.
Sương tan mau khi hừng đông hé dạng
Hình bóng nhạt nhòa chẳng còn tuổi tên…
Tôi thấy mình mỏng như là hạt bụi
Vương áo người, và bám thật nhẹ thôi.
Một cơn gió qua làm rơi tất cả,
Rồi chẳng còn vết tích của riêng tôi…
Tôi thấy hóa thân một chiếc lá vàng,
Của cành cây cỗi vào độ Thu sang.
Gió mang tôi đi trong chiều lạnh gía,
Lá đã lìa bầy, sống kiếp lang thang.
Tôi thấy mình ẩn trong một cánh chim,
Bay đi khắp nẻo, nơi tôi muốn tìm.
Chốn ưu tư chẳng còn , không đau khổ,
Bao quanh tôi là giòng suối êm đềm…
Tôi thấy bóng hình tôi : bông hoa dại,
Len lỏi trong rừng lẫn với cỏ cây.
Nơi người chẳng khi nao đặt chân đến
Yên bình lặng lẽ sống đến tàn phai .!
Thu T.
No comments:
Post a Comment