Từ lâu lắm tôi giòng sông nước rỗng,
Trôi tuột dài theo cỏ lá rong rêu.
Bóng thời gian dần phai mờ tuổi mộng,
Hoàng hôn đi bạc héo mắt đăm chiêu.
Từ xa lắc tôi nhặt về con ốc,
Bãi cát hoang một chiều vắng hôm nào.
Đem ấp ủ cố thổi vào nhựa sống,
Kệ nhọc nhằn, ốc nhỏ vẫn xanh xao.
Mang vết thương ngã kềnh trên cát bỏng,
Con vật buồn bé nhỏ lết lê chân.
Tôi nâng niu ôm dã tràng lạc lõng,
Nhưng vuột ra nó lẩn trốn xa dần !
Trong xa thẳm trăng lên cao tỏa sáng,
Giữa đêm rằm vành vạnh ánh lung linh.
Mặt nước soi cho trăng nghiêng làm dáng,
Tôi với tay, trăng lặng lẽ chao mình …
Ốc, dã tràng đứa con yêu của biển,
Sóng đẩy đưa là nhịp sống nuôi đời .
Vầng trăng kia mãi bầu trời lưu luyến,
Núi liền sông làm sao xẻ, ngăn đôi !
Thuyền với biển một đời keo gắn bó,
Như mây trời chẳng thể dứt không trung.
Đại dương chết khi thiếu ngàn sóng vỗ,
Gió, và mưa hoài liên kết thủy chung.
Từ lâu lắm tôi rời xa phố cũ,
Bởi ngại ngùng nơi huyên náo người qua .
Cùng biển đêm bên muôn ngàn tinh tú ,
Chợt hiểu ra đây chốn thật quê nhà…
Thu T.
No comments:
Post a Comment