Em cô bé mộng mơ, anh vẫn bảo ,
Cả tâm hồn luôn sũng ướt vần thơ,
Anh thì không , chẳng câu nào trong não,
Vì tránh xa những suy nghĩ vẩn vơ …
Anh hay hỏi vì sao em dễ khóc,
Có mưa nằm ẩn sẵn dưới hàng mi ?
Còn anh ư? Đó là điều khó nhọc,
Cố gắng anh không để nhớ, buồn gì .
Anh cũng đã dặn em thôi đừng nhé,
Quên hết đi bao chuyện cũ thương sầu.
Hãy cố vui dù nhiều điều khó thể,
Ngày ngắn thêm có chờ đợi ai đâu!
Anh còn nói sợ làm em thương cảm,
Khi vô tình anh gợi vết thương xưa.
Nhưng anh ơi, càng tỏ ra kềm hãm,
Tơ mỏng manh dễ đứt có ai ngờ !
Hãy cho em trút vơi niềm tâm sự ,
Xin anh cùng chia xẻ chút trở trăn.
Bao rối ren giữa chốn đời, phố chợ,
Luôn phủ mờ em trong nỗi băn khoăn…
Cơn mưa dầm cũng có ngày tạnh ráo,
Nỗi lòng tuôn sẽ cạn chẳng gọi mời.
Xin anh hiểu, có đôi khi giông bão
về nhận chìm em trong gió chơi vơi…
Em vẫn mong bầu trời khuya mau sáng,
Ánh dương về bôi xóa hết đêm đen .
Một giấc mơ mang niềm tin tươi rạng ,
Sẽ cho em một hạnh phúc đáp đền ...
Thu T.
No comments:
Post a Comment