Thursday, September 22, 2011

THU NAY TÔI VIẾT CHO NGƯỜI & (Nhac)

(Click vào tựa bài để nghe nhạc)
Nhạc : Nguyễn Vũ
Tiếng hát : Ái Vân


Anh ạ, lại một mùa Thu đang đến, như vẫn đến mỗi năm khi hạ tàn cơn nắng quái  . Nhưng anh ơi, bao nhiêu năm qua rồi mùa Thu xưa vẫn sống trong tâm hồn em lồng lộng . Mùa Thu năm nào với những kỷ niệm rạt rào đầy đắng cay lẫn hạnh phúc tràn trề tươi sáng. Một thời vui vầy ngắn ngủi trong chuỗi đời đầy ngổn ngang oan trái chia ly. Thu xưa không còn nữa, cũng như anh ngày một xa dần em. Nhưng mãi mãi anh sẽ là sương khói của mùa Thu vương vấn trong em không biết đến khi nào…

Hôm nay Thu về, đứng ngẩn ngơ trong khung cửa nhìn ra để cảm nhận được cái nắng hôm nay đẹp qúa. Bầu trời trong  xanh  với những đoàn mây trắng vắt ngang đang lơ lửng lượn lờ mang đủ hình thù quái dị. Một cụm mây lớn kéo theo sau chuỗi dài càng mỏng dần về phía sau lừng lững đến gần tầm mắt,  em chợt liên tưởng tới .. Ông Thần Đèn trong truyện cổ tích “Cây Đèn Thần” thuở bé đã được đọc. Tưởng chừng vẫn còn là một đứa trẻ con, em nhắm mắt thầm xin điều ước nguyện. Mở mắt ra, Ông Thần Đèn đã tan loãng vào hư không tự lúc nào, chỉ còn cái đuôi rời rạc đang đưa tay vẫy vẫy như chế ngạo con bé khờ khạo . Và em thấy mình bỗng hụt hẫng ,rưng rưng nghẹn .

Ôi mùa Thu, mùa của những đan giăng ước mộng, mùa của nồng thắm yêu thương. Đôi chim non đang hòa chung nhịp hót, bướm chập chờn trên mỗi khóm hoa xinh . Những tàn cây khoe đủ sắc màu rực rỡ đang vươn cao tô thắm cho cuộc đời những nét đẹp nên thơ .Sao em mãi xót xa nuôi dĩ vãng và để hoài ngậm ngùi lạc lõng trên mỗi bước chân tan tác lá vàng rơi! Anh đâu rồi mỗi chiều mưa đổ thiếu vắng cánh dù che, anh ở nơi nao khi khuya khoắt tuyết giăng ngập tràn ngõ vắng lối về em bước thấp bước cao. Anh đi rồi, từng hạt sương đêm Xuân thản nhiên ngắm nhìn những giọt nước mắt em lóng lánh đổ khi nỗi nhớ anh lên đầy trong tim. Hàng ngàn tia nắng gắt chẳng thương tiếc cứ sỗ sàng thiêu đốt khắp thịt da em chiều Hạ cháy. Những bông tuyết giá băng mùa Đông vẫn không ngại ngùng rơi bám trên môi má em đã xám lạnh u sầu. Và mùa Thu, lại dịu dàng ru em trong tê buốt sắt se …Khắp bốn mùa, em luôn cần đến vòng tay anh che chở, nhưng nhìn quanh vẫn có mỗi cái bóng của chính mình đang âm thầm quẩn quanh theo sát bên chân!

Thu  đến rồi anh ơi, trong lòng em lại ngập tràn những lời xưa , chuyện cũ . Bao nhiêu năm không đủ xóa mờ, anh vẫn hiển hiện như Thu đang về trước mắt, Thu vô tình chiếu lờ lững khúc phim xưa. Những chiếc lá vàng rơi phủ đầy trên cuốn sách cũ, sách nhạt nhoà bạc phếch, bìa cong queo. Nhưng con chữ bên trong thì vẫn bóng ngời dấu tích của năm nào. Từng trang, từng trang dàn trải bao nỗi niềm . Mỗi đoạn đời là mỗi dấu chấm than trong ngoặc kép. Em không cần mở ra nhưng đã thuộc nằm lòng từng câu từng chữ cũng như mỗi chấm xuống hàng sang trang. Tất cả đầy ắp hằn rõ trong tâm em , rộn ràng khi sáng đến và ngậm ngùi tối bơ vơ .

Những giòng này em viết cho riêng anh, một lần thôi và vĩnh viễn mang chôn chặt trong lòng. Em vẫn mong ở nơi xa ấy anh luôn được bằng anh hạnh phúc, không còn phải toan tính lo âu . Một đời rồi sẽ chóng qua nhanh, bao năm nước mắt khóc thương cũng ngày sẽ vơi cạn, em vẫn sống lất lây để lo tròn bổn phận nhưng con tim thì đã tím một mầu...


Thu T.



No comments:

Post a Comment