Saturday, December 7, 2013

RAY RỨT THU BUỒN

 


 Thu đến mang hoàng hôn hôm nay,
Chìm trong trời xám, xám giăng đầy.
Vài cơn mưa vội về giăng mắc,
Dìm chết hồn em theo bóng mây …


Hàng cây đứng lặng bên đường vắng,
Lá rủ u sầu buồn xác xơ .
Mùi hương ngan ngát chùm hoa trắng
Cho hồn em chợt thoáng ngẩn ngơ ..


Anh biết gì không mấy hôm nay,
Em buồn ray rứt , mắt buốt cay .
Muôn ngàn điệu muá khơi tiềm thức,
Ray rứt trong em mãi ứ đầy...

Cứ mỗi ngày êm trôi hững hờ ,
Cho em lần nữa giết mộng mơ !
Sợi buồn em thả trong lòng giếng ,
Để cố dìm sâu tình ngu ngơ …


Ai đã tình cho lại lấy về ?
Thế nên người vẫn cứ u mê !
Thế nên đời vẫn nhiều oan trái
Cho mấy vần thơ đẹp não nề …


Biết tỏ bao giờ hết lòng em,
Những gì xưa cũ chưa hẳn quên.
Nhưng dần phai nhạt trong tâm thức,
Nào mong xót mình, khổ người thêm!


Anh vẫn một phương giữ bóng mờ,
Nhạt nhòa như đã đến trong mơ.
Xa cả trong ngôn từ, niềm nghĩ ?
Để mặc em thầm, đau ý thơ …


Ngắm bóng chiều Thu , xác lá vàng,
Muốn nhờ làn gió nhắn tin sang
Dù phương trời rộng không chung nắng
Hồn vẫn tơ vương một nẻo đàng ..,.

Thu Tâm

No comments:

Post a Comment