(nhạc trong hình pls )
Thằng bé ngồi cuốn mình trong hiên lạnh,
Đôi mắt buồn ngơ ngẩn ngắm người qua
Chiếc áo trần không đủ nút bung ra.
Phơi da thịt cằn khô màu vàng khói !
Bờ vai gầy rụt sâu trong đầu gối,
Đôi chân trần đầy vết nứt, sần chai …
Tuổi bé chừng chưa đến khoảng mười hai
Nhưng nét mặt hằn vô vàn u tối !
Không hiểu bé đã từ đâu rong ruỗi,
Đến nơi này thường trú mỗi đêm khuya.
Ngày lang thang khắp xó chợ, quán bia, .
Đói lót dạ bằng cơm thừa, xương cặn !
Bé không biết vui đùa, và hờn giận,
Bởi quen rồi, bao lần bị đuổi xô…
Bé không hề buồn, hay nghĩ vẩn vơ,
Chẳng xúc động trước những lời đanh đá.
Trò chơi thường là hòn gạch, viên đá,
Nhặt bên đường khi lủi thủi, lang thang…
Mẹ cùng Cha đã bỏ bé dở dang,
Không từ gĩa, một chiều nao xa thẳm…
Mẹ con bé bị lời đe, dọa dẫm,
Dắt nhau về “Kinh tế mới” tăng gia !
Mẹ cùng con đã mất hết cửa nhà,
Khi Cha bé còn trong rào “ Cải tạo “ !
Khi chúng chợt tỏ ra lòng nhân đạo,
Thả Cha về trong cơ thể xác xơ
Cha trở về, trí óc đã ngu ngơ
Hồn phách lạc của người không còn trí !
Cha đấu tranh nên được “ săn sóc kỹ ”.
Gông cùm, xiềng, đủ các món đòn rơi…
Tay chân, đầu,mình thương tích khắp nơi
Trong giam biệt, mặt trời chê rọi tới.
Cha kiên cường quyết không qùy hai gối
Giữ lời thề, chẳng đội đất trời chung ,
Mẹ thương Cha chỉ chua xót cảm thông.
Không than oán, giòng lệ đà khô cỗi,
Chúng thả vì biết Cha không sống nổi !
Mẹ đau buồn, tiền, sức cạn theo mau…
Bé ngây thơ, nào đã hiểu cạn, sâu ?
Nên vẫn sống an lành trong khốn khổ !
Ngày Cha đi…ngoài trời mưa nhẹ đổ,
Mẹ âm thầm dắt bé tiễn đưa Cha…
Ngôi mộ đơn sơ, cô quạnh không hoa,
Giữa đồi vắng, có chim trời chao liệng .
Gió thoảng đưa cây xạc xào nhẹ tiếng :
Vĩnh biệt Người, kẻ bất khuất thân yêu !
Rồi …Mẹ đi, ngày gần đó, một chiều,
Bỏ bé lại, TỰ DO trong đơn quạnh !
Tay ôm Mẹ, xác khô đà cứng lạnh,
Bé nghẹn ngào : Ôi! Mẹ của con ơi !!!
Tiễn đưa Mẹ, lại một chiều lên đồi,
Bé gia nhập băng : Bụi đời thành phố !...
Thu Tâm
Cảm thương một hoàn cảnh